Wednesday, July 8, 2009

samsuipo những ngày đầu



Ở Thanh Châu một ngày, mọi người lại được đưa lên tầu . Chả biết họ đưa mình đi đâu, nhưng đã đến đây rồi thì tặc lưỡi mặc kệ , muốn đến đâu thì đến , muốn đi đâu thì đi.

Tầu cảnh sát chở mấy trăm thuyền dân VN hướng vào đất liền , càng vào gần bờ , thành phố càng hiện ra nguy nga tráng lệ . những tòa nhà mạ vàng cao ngất ngưởng , người xe đi bên dưới chỉ như con kiến.

Mọi người được đưa hết lên xe ôtô, loại xe chở nhà binh. nhưng có khóa cửa bên ngoài , nghĩa là không nhẩy xuống được khi xe đang chạy. Đoàn xe chạy vào trong phố , hai bên đường người đông như kiến , xe chạy ngược, chạy xuôi như lũ . Quả thật chưa bao giờ mình thấy tận mắt một thành phố đông đúc , sầm uất như vậy.

Được một lúc thì đoàn xe dừng lại tại một công xưởng , hình như đây là xưởng dệt may , hay nhà máy sản xuất gì đó. Bốn bên tường cao có giây thép gai. Cổng sắt có khóa to như cổ tay. Từ trên xe mình thấy có ba dẫy nhà , tường cao , mái tôn. Ba dẫy nhà nằm lọt thỏm giữa thành phố , xung quanh là những tòa nhà cao chót vót.

Tất cả mọi người được đưa xuống đây, qua tiếng loa của người phiên dịch , mọi người hiểu rằng đây là trại tị nạn SAMSUIPO , trại nằm ngay trung tâm thành phố KOWLOON thuộc Hồng Kông.

Mọi người được thả xuống sân trại , ai cũng ngơ ngáo lạ lẫm , mình đang ngồi trên tầu bồng bềnh quen rồi, bây giờ bước trên mặt đất thấy đất cứ ngiêng ngiêng. Ai cũng cứ ngếch cổ nhìn nhà cao tầng , đau hết cả cổ .

Ba dẫy nhà dài được chia làm bốn khu, hai dãy nhà được mở cho thuyền dân vào ở , còn dẫy thứ ba bên cạnh cửa sắt đóng im ỉm , chẳng biết bên ấy có cái gì .

Bên trong mỗi dẫy nhà là những cái giường sắt 3 tầng, kê thành nhiều hàng song song , những tấm phản gỗ ép được thay cho những cái chiếu. Cứ hai người một phản , một giường cao 3 tầng là 6 người. Người già trẻ nhỏ ở tầng dưới , thanh niên độc thân rủ nhau lên tầng trên , vợ chồng trẻ thì tầng giữa , hoặc bên dưới.

Mình vào trại từ sáng sớm , mà mãi đến chiều mới sắp sếp tạm ổn chỗ ở , vì nhiều việc nên buổi trưa nhà trại phát tạm cho mỗi người một ly sữa và một gói bicqui ăn tạm. Ngon , buổi đầu ăn bicqui HK ngon thật.

Buổi chiều nhà trại cấp cho mỗi giường vài mét vải nyloon , nghĩa là giường này được ngăn với giường kia bằng một mảnh vải mỏng. Ai là đôi vợ chồng thì cần kéo kín tấm vải là tình củm mà không ngại làm ảnh hưởng đến hàng xóm.

Rồi nhà trại tiếp tục cấp phát cho mọi người nào là đũa , bát, thau , chậu, giấy vệ sinh, thuốc đánh giăng...v.v. Suốt ngày hôm ấy chỉ có nhận đồ chia nhau , đủ các thứ cần thiết cho một cá nhân . Mọi người nhận đồ và chia theo thuyền , thuyền trưởng đại diện tới văn phòng nhận đồ về chia cho bà con, bởi vậy chỗ này một nhóm dăm ba người , chỗ kia nhóm khác có cả mấy trăm người , thi thoảng có thấy to tiếng chỗ này , chỗ kia. Nhưng đến chiều tối thì mọi việc dường như cũng ổn .

Khoảng 5 giờ chiều họ gọi các mọi người xếp hàng lấy cơm , < cơm họ đã nấu sẵn > . Mỗi thuyền một thùng cơm , một chậu thau thịt kho , một thau rau , một thùng cam , cam california Mỹ hẳn hoi . thuyền ít người thì ăn không hết , thuyền nhiều người thì xuống bếp xin thêm .

Chưa bao giờ mọi người ăn no , ngon , ăn thừa mứa như thế. Ăn xong mỗi người còn có quả cam tráng miệng, cái này mình chưa thấy bao giờ , ở VN chỉ có ăn là ăn chứ làm gì có tráng miệng hay khai miệng bao giờ , đói bỏ mẹ, lấy đâu ra tráng miệng , quý lắm ai ốm thăm nhau mới có chục quả cam.

Buổi tối cả thành phố là một quả cầu lửa sáng rực. Đèn điện khắp nơi sáng choang cả bầu trời. Bên kia hàng rào là tự do , xe cộ chạy ào ào , thi thoảng tiếng xe cảnh sát , hay xe nhà thương chạy qua rú còi inh ỏi. Trên đầu cứ năm mười phút lại có một phi cơ hành khách bay sát nóc những tòa nhà quanh trại. Chúng đang hạ cánh xuống
một sân bay quốc tế gần đó.

Mình lang thang đi dạo quanh trại , trong lòng vui buồn lẫn lộn , vui vì đã thoát khỏi VN không bị bắt , không bị chết trên biển. Buồn vì bị giam vào bốn bức tường , mất tự do , không biết tương lai thế nào.

Người ta nuôi mình như nuôi gà công ngiệp trong chuồng , không biết có được thả hay không.

Từ bên ngoài ánh đèn đường phố hắt ngang qua hàng rào giây thép gai,in hình xuống nền xi măng trông giống như những con rắn loàng ngoằng.

Phía chân hàng rào thép gai ngay trước mặt mình , một bà già đang bế một cháu bé , tựa lưng vào hàng rào , ru cháu ngủ.

À ơi cháu ngủ với bà
Cha còn mải gánh sơn hà việt nam
Mẹ còn trong traị tù giam
Khi nào chết hết việt gian cha về

À ơi cháu ngủ xa quê
Ngủ trong trại cấm lê thê cuộc đời
Đời người sống mấy mươi nơi
Xương chìm dưới biển , xương phơi núi rừng.

...........



Sáng sớm hôm sau , mình còn đang say sưa với giấc mơ tiên, thì nghe tiếng loa nhà trại yêu cầu mọi người ra sân điểm danh < đếm người> .

Bực thật , đang ngủ ngon , đêm đầu tiên được ngủ trọn giấc sau mấy tháng lênh đênh nắng gió. Mọi người ai lấy phải ra xếp hàng theo từng buồng, mình ở buồng 326 , đằng sau buồng mình là buồng số 327, rồi 328. Bên cạnh buồng mình là 325. Buồng 325 là buồng to nhất, nó có thể chứa đến mấy ngàn người.

Cảnh sát nhà trại là loại cảnh sát chuyên canh tù , người ta gọi bằng cái tên khác nữa là A SỀ.

A sề đi đi lại lại, đếm đếm ghi ghi , rồi họ phát cho mỗi người một cái thẻ có số như số chứng minh nhân dân ở mình vậy.

Số của mình là 5004....chà chà cửu sừng đây . nặn ba cây mà được số này là bố tướng.
lòng cũng thấy vui vui, như vậy là trại này có hơn 5 nghìn người , vì mình xếp hàng gần cuối cùng.

Xong tiết mục đếm người , phát thẻ, mọi người về nhà mình < thực ra đấy là cái phản gỗ , nơi mình nằm , dài rộng như cái chiếu > .

Ăn sáng được chia đến từng , mỗi người hai lát bánh mì, một quả trứng, một ca sữa. ...chà chà chất quá ..đúng là tư bản có khác . Nếu cứ ăn uống thế này chẳng mấy mà các bộ xương kia sẽ béo mú.

Hôm nay đầu tuần, mỗi người lại còn được một bao thuốc ,một bao diêm, thuốc có đầu lọc hẳn hoi.
Ăn sáng xong mình ngồi với anh Hà , hai anh em đi cùng tầu , châm thuốc hút , ..Hực...hơi đầu tiên nặng hơn cả thốc lào Vĩnh Bảo,,,khen khét ..ngai ngái . không hút được. Anh Hà là dân ngiền thuốc nên đành hút tạm , mình thì thuộc loại con nhà lính , tính nhà quan. Bỏ không thèm hút.

Lại thấy A sề vào trại , đến từng buồng yêu cầu từng buồng họp, bầu ra buồng trưởng , buồng phó , trận tự buồng . Những vị trí này sẽ được a sề trả tiền , có tiếng nói thay mặt bà con , có quyền lãnh đạo , giữa an ninh, có nghĩa là quyền sinh , quyền sát trong trại chỉ sau a sề.

Thành phần đến trại thì đủ cả , từ người bần khố nông, thuyền chài, đến công nhân nhà nước, công an, cán bộ nhà nước, giáo viên , bộ đội, cha đạo, thầy tu,thằng ăn cắp, kẻ ăn mày, kẻ tù , kẻ tội.... đủ các thành phần.

Đây là cuộc bầu bán A sề đứng ngoài giám sát, ý như liên hợp quốc dám sát tổng tuyển cử ở Việt Nam vậy. Vì họ chỉ đứng nhìn chứ không tham gia ý kiến gì.

Những người già , người trí thức, người hiền , cam chịu số phận thì ngồi im lặng.
Những kẻ tù , tội , trộm cướp thì nhao nhao đứng lên tranh dành ngôi vị.

Cuối cùng những ai đã từng đi tù trong các nhà tù tội phạm Việt nam, thì vào hàng ngũ lãnh đạo . Ai tội càng nặng tù càng tù lâu , càng nhiều thâm niên trong các nhà tù vì giết người , cướp của thì nắm vị trí quan trọng .

Mình thấy có người còn đứng lên , gân cổ tuyên bố đã từng đi tù ở Côn Dảo với Lê Duẩn , Trường Trinh.

Chà Chà , thẩn nào hàng ngũ lãnh đạo chính phủ Việt Nam toàn là những người đi tù lâu năm, người thì tù Côn Đảo , người thì tù Phú Quốc.

Thế ra ở đâu cũng vậy, cứ đi tù lâu năm là được lên lãnh đạo, không cần bằng cấp , biết thế này tội chó gì phải đi học, chịu khó đi tù vài năm , ra tù là có vị trí , có ghế , những cái ghế ăn trên ngồi trốc...sướng .. sướng ..

Tạm thời buổi trưa hôm ấy các chức tước đã tạm ổn . hàng ngũ trung ương khoảng 15 người, ai cũng có tiền án , tiền sự, khắp từ nam ra bắc tụ họp ở đây .
Tổng buồng trưởng tương đương tổng bí thư đảng là Phong bá Địa người Hải Phòng , ủa nghe cái tên đã thấy bá chủ thiên hạ.

Trật tự trưởng tương đương bộ tưởng bộ quốc phòng là Long Trắng, cũng người Hải Phòng. trong đội hình lãnh đạo hầu hết là lưu manh Hải Phòng.

Các cựu tù tội các tỉnh khác từ từ đứng lên vẻ không vui, ai cũng cửi trần khoe những hình xăm trổ xanh lè , rồng , hổ .

Chiều hôm ấy nhà trại cho một quả bóng để bà con cùng giải trí , thể thao. một đám thanh niên , hình như là người Quảng Nình đang hò hét trên sân. Phong bá Địa từ trong buồng lừ lừ đi ra, hắn to cao , chừng ngoài 50 tuổi có xăm mình nhưng không nhiều , đằng sau hắn là Long Trắng trật tự trưởng và khoảng chục đàn em thằng nào mình mẩy cũng xanh lè .

Phong bá Địa đi ra giữa sân , chân dẫm lên quả bóng tuyên bố xanh rờn . Trại này là của tao ..Đ..mẹ chúng mày..Rồi hắn tung chân đá quả bóng bay ra ngoại hàng rào kẽm gai. Nghe y như tuyên ngôn độc lập , thông điệp gửi cho toàn dân là từ nay mọi sự phải dưới sự chỉ đạo của hắn , không ai được độc lập tự do làm theo ý riêng , ở đây có tự do , nhưng tự do trong khuôn khổ. trong khuôn khổ lãnh đạo của nhóm lưu manh Hải Phòng.

Thế là hết chơi bóng , cả trại hơn 5 nghìn con người có một quả bóng hắn đá ra ngoài phố. Mấy ông bà già chậc lưỡi , lắc đầu. những người đang xem từ từ tản về buồng mình.

Mình vẫn còn tiếc quả bóng , vẫn tần ngần đứng đó , mà cũng chẳng biết về đâu, loanh quanh trong cái lồng chim này thì về đâu cũng thế thôi. Bỗng mình nghe thấy một tiếng kêu ...ối nó giết tao...

Mình quay lại nhìn thì thấy một tay đầu gấu Quảng Ninh dùng dao đâm vào bụng một tay đàn em của Phong bá địa, hắn đâm liên tục khoảng mươi nhát , rồi bỏ chạy biến vào buồng 635 , hòa vào đám người đông như kiến , nhung nhúc .

Người bị đâm chắc bị đột ngột không kịp phản ứng chỉ ôm bụng kêu , máu chẩy ra từ các kẽ ngón tay , nhỏ xuống nền xi măng thành dòng như cắt tiết gà.

Phong bá Địa vội cùng bọn đàn em hơn chục đứa , tay gậy , tay dao chạy đi tìm kẻ thù . Chúng lùng sục khắp nơi , mặt thằng nào cũng hầm hố , vừa tìm vừa chửi thề .
Nếu tay đâm người kia mà bị bắt thì chắc chết trăm phần trăm.

Cuộc lùng bắt kéo dài đến chiều tối mà chưa kết quả , khắp các buồng , bọn đàn em Phong bá Địa vẫn đi đi lại lại . không biết kẻ đâm người kia trốn ở đâu , liệu có thoát được không.

Người bị đâm đã được đưa đi nhà thương, trên sân máu vẫn chưa khô. Không khí trong trại thật ảm đạm, ai ai cũng buồn buồn, mấy cụ già nhìn bọn Phong bá Địa lại lắc đầu.

Đó là lần thứ hai mình nhìn thấy máu trên đất tự do.

No comments:

Post a Comment