Saturday, July 25, 2009

Chuyển trại

Thế là mình đã ở trong trại một năm rồi , nhanh thật. Giờ này năm ngoái 1989 đến Hông Kông còn như gà công nghiệp. Hết nhìn nhà cao tầng mỏi cổ , lại mắt chữ A mồm chữ
O nhìn xe chạy trên phố ngược xuôi.

Sáng nay mình dậy sơm hơn thường lệ , có thể do tối qua mình ngủ sớm. Dạo này trong trại khá yên tĩnh , mặc dầu nạn đầu gấu , nạn trộm cắp vẫn còn nhiều, nhưng đánh nhau to phân chia miền vùng thì hình như không còn . Vì qua hai trận đánh nhau kể từ khi nhập trại đã có một số anh hùng được chuyển đi nơi khác , vài người chết.

Và cũng có thể sau khi phân chia ngôi thứ , các đồng chí lãnh đạo đã toại nguyện với nguyện vọng , đang còn say xua với chiến thắng, họ chưa có lý do để đãnh nhau tiếp.

Ngoài trời đèn vẫn còn sáng, mặt trời chưa lên mà trời đã thấy oi oi . Mình vắt cái khăn mặt lên vai , cầm cái bàn chải đánh răng , sách cái xô nhựa màu vàng trại mới phát đi ra nhà tắm ,

Tưởng mình đã dậy sớm , đến nhà tắm mới biết mình chưa phải là sớm. Trong nhà tắm đã đầy người . ôi dào cả trăm người trần như nhộng, đủ các loại kích cỡ .

Góc đằng kia mấy bác già đang trêu chọc nhau cười như chợ vỡ, có cả bác Tuyên đại tá .
Ông già Tuyên cười cười nói ngày xưa trong trại tù Nam Hà bắc Việt nam đi tắm không dám để trần truồng như vầy , nếu ai để cán bộ nhìn thấy chim là ăn đòn ngay, vì phạm tội coi cán bộ chẳng là cái con c.. gì.

Đứng bên cạnh bác tuyên là một ông đầu hói còn mỗi một ít tóc sau gáy , ấy là ông Thắng Hà Nội , bây giờ mọi người gọi kèm cái tên địa phương để rễ phân biệt với những người trùng tên.

Ông Thắng to béo , bụng chẩy một rổ mỡ , hai má phinh phính như má cụ nghị . con chim thì chẳng thấy đâu , bé tí như quả ớt thóc. Người ta nói ông Trời công bằng lắm , được cái này thì mất cái kia. Ông Thắng ngày trước làm quan to trong phòng đối ngoại ở Hà Nội , đi công cán nước ngoài nước trong liên tục. Ăn hút đủ thứ sung sướng lắm , nhưng mà càng ăn hút ông lại càng béo , con chim ông lại càng teo đi mới lạ chứ , Ông nói nhiều khi đi cùng phái đoàn đối ngoại ra nước ngoài , sau giờ họp, mấy ông dủ nhau đi chơi gái tây . Ông thềm muốn chơi mà chẳng có đồ chơi , chim ông bị cái bụng mỡ nó che kín , thụt lại như con giun , mỗi lần chơi gái Ông phải bắt cái lưới ông làm cái việc của con giun , chán chán.

Góc bên trái thì mấy thằng chân mèo đang tắm, bây giờ còn chưa thèm đi ngủ , chúng thức cả đêm rình mò trộm cắp . Có những đêm chán trộm cắp thì chúng lại đi rình xem những đôi vợ chồng mới cưới , những đôi hay hú hí hủ hỉ tình củm , chúng xem phim con heo miến phí . Có những đôi vợ chồng đang lên cơn sung sướng thì chúng vạch màn té nước cứt vào giường , thối rinh cả khu . Đôi vợ chồng kia vừa xấu hổ vừa tức mà không dám chửi , bởi có ai ho he làm chúng ngứa mắt là khổ nữa .

Bọn chân mèo rỗi rãi lại đi cua gái , cái cảnh tán gái của chúng thì chỉ có ở trong trại cấm .

Thường thì con gái độc thân được xếp lên giường tầng ba , trên tầng ba thì họ không mắc màn gió , mắc màn gió chỉ giành cho những giường tầng dưới cho những đôi vợ chồng . Đám đàn bà con gái độc thân cứ chơi chán thì lăn ngay ra giường ngủ, chẳng cần gì che đậy , bởi ai cũng như ai , chẳng ai xấu hổ .

Mấy thằng chân mèo , mấy anh đầu gấu thích gái cứ nhẩy lên , mặc mỗi cái quần cộc , mình mẩy xanh lè trạm trổ rồng phượng, cười cười nhăn nhở , hôm trước hôm sau là xuống tầng dưới kéo màn gió kín hành sự .

Mà cũng lạ , đa số các bà các cô lại thích cặp với bọn vô loài ấy. Tuần trước cái Hiền đi cùng thuyền mình lý sự , cặp với đầu gấu mới có miếng ăn ngon , mới được mọi người tôn trọng, ra đường ai cũng chào bà này , bà nọ , Cặp với mấy thằng nhà báo , nhà giáo, mấy thằng trí thức có ngày đang sướng bị hất cứt , bị cắt chim mất giống mà không dám kêu. nhục lắm.

Nhưng thi thoảng cũng có em dám chống cự lại bọn đầu gấu. lập tức em đó bị té cứt vào giường , hoặc bị đánh bầm dập, đến mức không chịu nổi phải chuyển trại . sang đến trại khác là viết thư , viết báo chửi bới om sòm , cũng chẳng làm được gì .

Trong trại bọn chân mèo , bọn đầu gấu vẫn thả sức tung hoành. Có hôm mình nghe thấy Lý Mạnh chửi mẹ mấy con L.. thối , trong trại thì im thin thít , hèn nhát . Ra đến hải ngoại thì đua nhau tung cái mõm chó lên chửi , có giỏi thì quay lại trại đây chửi tao nghe..tao đập cho gẫy hết răng ăn cứt.






Mình không tắm chung với nhóm nào hết , phải tắm nhanh để về còn kịp thu rọn đồ chuyển trại. Lý do chuyển trại thì ai cũng đoán già đoán non. người thì cho rằng họ muốn cho thuyền dân chỗ ở tốt hơn, vì dù sao trại samsuipo cũng chỉ là cái nhà xưởng cũ . Người thì cho rằng họ muốn tháo cái răng sâu quẳng đi , ai đời giữa thành phố nguy nga tráng lệ lại tồn tại một cái ung nhọt , thi thoảng lại bốc mùi thối inh.

Lệnh chuyển trại đã được thông báo cả tuần nay rồi, không biết là chuyển đi đâu . Mấy hôm trước mình hỏi bọn cảnh sát coi trại họ nói là chuyển tới trại mới xây , tốt hơn ở đây . Chả biết là thật hay rối nhưng chuyển thì chuyển , sợ đếch gì . Mình còn chuyển từ Việt Nam sang đây , bỏ cả cửa, cả nhà được chứ bây giờ quanh quanh Hồng Kông này đáng là gì .

Nước buổi sáng mát lạnh , tỉnh hẳn ngủ. Nước ở đây cũng khác với nước ở quê mình, có nghĩa là vừa tắm vừa uống no , không đau bụng . mấy hôm đầu mới nhập trại , thấy mấy bà tây bên chăm sóc bà mẹ trẻ em lấy nước vòi công cộng pha sữa bột cho trẻ mới sinh uống , mình ngạc nhiên tròn mắt. Hỏi ra mới biết nước ở đây được làm sạch đến độ uống vô tư . Từ hôm đó nghĩ bụng , tây nó uống được , mình cũng uống được.Thế là uống , hôm đầu thấy sợ sợ , chờ mãi không thấy đau bụng , từ hôm sau sướng, cứ thế uống nước lã.


Tắm xong thì trời cũng đã sáng hẳn. Về đến giường thấy mấy anh em đi cùng thuyền cũng đã dậy , ai cũng mải mê gấp chăn màn ,quần áo . Mới hôm qua cảnh sát chở vào trại mấy xe quần áo cũ , bọn mình gọi là quần áo < phố lồ > . bà con thỏa mái chia nhau , người thì vớ được cái quần , người thì vớ được cái áo đầm , mặc vào thùng thình trông như khỉ mặc áo cưới.

Có người lục lọi còn vớ được cả mấy đồng tiền lẻ ai đó đem cho quần áo mà để quên, hoặc cố tình để quên. Cầm mấy đồng tiền hét toáng lên sưng sướng . Mọi người trầm trồ khen may...may . Chưa dứt câu khen thì Hòa Teo sai đàn em Công ma đói đến tịch thu nhập công quỹ . Người kia định không đưa bị ăn luôn một vả tí gẫy răng .

Chờ cho chúng đi khuất mới dám lẩm bẩm ...

Của ta nó bảo của công...
Kiếp sống nhà nông vừa trồng vừa biếu
tiên sư một bọn bất hiếu
bắt người ta cúng điếu hàng ngày
mai sau bà lấy thằng tây
nó dương b.. ngựa đập mày chết tươi.


Anh Hà đã nhét tất cả mấy cái quần áo trại phát vào một cái vỏ hộp cam , cả bàn trải đánh răng và đồ dùng cá nhân của hai anh em vẫn chưa đầy một hộp cam . Cái hộp cam mà đựng đầy cũng được ba chục quả cam , bây giờ ăn hết cam bà con giữ lại cái vỏ hộp làm thùng đựng tài sản cá nhân . Người giầu có cũng có hai ba hộp quần áo , người ngèo thì chẳng cần hộp hiếc gì , mỗi cái túi sách là xong . Mình với anh Hà thuộc loại không giầu cũng không ngèo , nên hai anh em chung nhau đựng đầy một hộp .

Cái tài sản quý nhất của anh Hà là cái máy nghe nhạc cá nhân , đứa em anh ở Canada mới gửi thì bị Tú Mão tịch thu mấy hôm trước. Mấy anh em tức lắm mà không sao được. Mình còn hậm hực chửi mấy câu , anh Hà thì không, anh hiền lắm , anh chỉ nói của đi thay người . Nó cướp của mình cũng không khác nào nó cướp của bố nó .

Các khu trưởng đã đi lấy đồ ăn sáng phát cho mọi người , sáng nay ăn cháo trắng với bánh mì . Mình chúa gét ăn cháo , toàn nước . anh Hà nói ăn cố đi hôm nay chuyển trại , không biết đi xa không, cứ phòng thân thì tốt hơn.

Nghe anh mình ăn hai lát bánh mì , vừa xong thì tiếng loa trại thông báo cho bà con lập danh sách từng nhóm , ai cùng quê , cùng tầu , hợp với nhau , thích nhau thì lập thành nhóm. Cảnh sát sẽ bố trí cho ở cùng buồng nơi trại mới .

Cũng hay , thế là mấy anh em cùng tầu và mấy người nữa mới quen làm thành một nhóm. từng nhóm đưa danh sách cho cảnh sát .

Chừng 9 giờ sáng thì từng chiếc xe thùng bịt kín lùi đít vào trong sân trại. Mọi người í ới gọi nhau như cái tổ ong bị vỡ , người chạy ngược , người chạy xuôi, người dắt con , người bê thùng cam . Tiếng hò tiếng hét, ầm ĩ.

Khổ nhất mấy ông bà cụ tay dắt cháu , tay mang quần áo, lật bật từng bước tường bước đi đến xe . Mấy người cùng nhóm phải khiêng cụ lên xe , cụ già yếu quá không bước lên xe được . Có người hỏi cụ ơi sao cụ không ở lại việt Nam , già yếu đi làm gì . Cụ nói con cháu cụ chết hết trong chiến tranh, chết tai nạn giao thông rồi. Việt Nam chẳng còn ai . Đi ra nước ngoài may ra còn có đất chôn , nhà của cụ đã bị giải tỏa , đất bị cướp hết , chết cũng không có đất mà chôn.

Mặt trời gần đứng bóng thì đoàn xe tù hàng trăm cái cũng đã xếp xong người . Cảnh sát đi xe máy hai bên dẹp đường , còi hú ing ỏi . đoàn xe từ từ chuyển bánh . Dân Hồng Kông đứng dạt sang hai bên đường, ai cũng nhìn theo đoàn xe tù mấy trăm cái rồng rắn dài hàng cây số đi qua phố. Mình ngồi sau xe nên có dịp chiêm gưỡng thành phố , cái thành phố mình chỉ được thấy trên báo , trên tạp chí cảnh sát mang vào trại . hôm nay ban ngày giữa trưa thỏa mái nhìn. Hai bên đường nhà cao ngút trời, mình phải nghiêng nghiêng cái đầu sát vào thành xe mà vẫn không nhìn hết tầng cao nhất của những tòa nhà trọc trời.

Đoàn xe chậm chạp rời trung tâm thành phố hướng về phía ngoại ô , càng đi xa những tòa nhà cao tầng càng nhỏ lại. Ra ngoại ô đoàn xe chạy nhanh hơn ....

Tạm biệt thành phố nhé , không biết khi nào ta gặp lại mi , nơi ấy đã in trong ta hai mùa khói lửa, hai trận nội chiến người việt giết người việt. Nơi ấy đã nhuộm trong ký ức mình bao máu vô tội.

Rồi mình ngồi hình dung cái trại mới , không biết nó như thế nào nhỉ , liệu nó có to hơn trại cũ samsuipo hay bé hơn. giá mà nó có từng nhà riêng cho gia đình nhỉ . Được như thế thì mấy anh em ở chung một nhà , đêm khóa chặt cửa bọn chân mèo chỉ có ăn c..., bọn đầu gấu lãnh đạo cũng chết đói luôn , chẳng khác nào cá tách khỏi nước . cán bộ mà không có dân thì thành cán cuốc cán xẻng ..hi..hi.. nghĩ thế là thấy sướng .

Khoảng hai giờ chiều thì đoàn xe đến một khu rừng dây thép gai , ngồi trên xe nhìn hết tầm mắt không hết rừng thép gai . Trong khu rừng được chia thành nhiều trại , trong mỗi trại lại có khoảng năm hoặc sáu chục dãy nhà tôn , mái tôn , tường tôn.

Tự nhiên mình nhớ đến bộ phim gì trong chiến tranh Xô - Đức . bọn phát xít bắt giam người do thái trong những trại tập trung giống y như ở đây.

Đoàn xe chạy dọc bờ biển , men theo hàng dào thép gai . Gió từ biển thổi vào mát rượi. Mình hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành Trời cho . Mùi biển hơi tanh tanh , cái tanh mùi cá rễ chịu hơn nhiều cái mùi dầu mỡ bị các loại ống xả của xe hơi trong thành phố xả ra.

Xa tít tắp đằng kia có lẽ là đất Trung Quốc, vì xem trên báo thì mảnh đất này rất sát biên giới .

Đoàn xe từ từ từng cái tiến vào cái cổng sắt to như cổng sân vận động. Ngay trước cổng là hàng chữ whitehead detention center. < trung tâm giam giữ whitehead >




Họ cho những xe chở dân Hải Phòng vào một trại , những xe chở dân Quảng Ninh vào một trại . Xe mình vào trại Quảng Ninh. Trong trại đã có người ở , đám người này cũng mới đến đây trước mình có hai ba ngày , nhưng họ đã ổn định chỗ ăn chỗ ở, Giờ họ đang bám hàng rào gọi í ới ..

Ở đâu vào đấy...đảo bò hay xẹc koong ..

Không phải ..Samsuipo đây .

Có ai người hòn gai không ...

Có ai người huế không ...

sài gòn đây ...sài gòn đây ...có ai sài gòn không.

Tiếng gọi nhau í ới , có một vài người nhận ra anh em , nhận ra đồng hương mừng muốn chết. cánh cửa xe vừa mở là chạy đến ôm chầm lấy nhau ...khóc khóc mếu mếu..

Không khí ồn ào hẳn lên , mọi người hình như quên cả mệt , quên cả đói . vì từ sáng có ai ăn gì đâu , một bát cháo trắng toàn nước , hai lát bánh mì bây giờ bay đi đâu .

Cuối cùng thì mình cũng bước xuống xe, lại... Sân si măng , lại bốn bên hàng rào thép gai . Đã một năm trời thèm được cầm cục đất , cành cây mà không có. Trong trung tâm giam giữ chỉ có si măng và sắt thép. Mình được vào trại 4 , bên cạnh là trại 3 , trại này cũng đã có người ở , họ cũng đang bám bờ rào í ới gọi , tìm người quen.

Đối diện trại 4 qua một con đường chia đôi trung tâm là trại 7 trại 8 . Toàn bộ trung tâm có 9 trại giam giữ và một trại dành cho học sinh.

Bên phải trung tâm là biển , bên trái là núi whitehead . Đỉnh núi này quanh năm mây phủ trắng , nên người dân ở đây gọi là núi đầu bạc, tiếng Anh là whitehead.

Trời đã về chiều , mặt trời đã khuất đỉnh núi đầu bạc , trên lưng chừng núi những vành mây trắng bao quanh núi trông như người đội khăn tang đang đứng khóc. thuyền dân lục tục kéo nhau vào buồng như gà vào chuồng. Già trẻ gái trai cứ trăm người một buồng.

Mấy anh em mình vào buồng 6A , bên tầng trên là buồng 6C, bên cạnh là buồng 5A , 7A.
Chà ...trại mới xây , cái gì cũng mới , nhà mới , ở cuối buồng lại có cả nhà tắm , nhà vệ sinh, có vòi nước trong buồng. Thích hơn nữa là hai dãy quạt máy mới tinh .

Trời đã về chiều nhưng vẫn nóng , mọi người thi nhau xả nước . Cánh cửa sắt lại có khóa cài phía trong ..hi..hi...thế này thì bọn chân mèo ăn cám rồi . Thế này thì không còn sợ đánh nhau nữa , ai đánh ai đây mặc ...khóa chặt cửa là Hẩu ...hẩu < ok..ok.>

Ai cũng mừng , ai cũng vui, mệt và đói không làm mất niềm vui nhà mới . Cảm giác an toàn , cảm giác vệ sinh sạch sẽ làm mọi người quên đói mệt. Ai lấy đều sắp đặt những phần tài sản ít ỏi của mình lên giường. người thì bật thử cái quạt máy, người thì sờ sờ bức tường tôn màu trắng rồi vừa cười vừa khóc nói Hồng Kông nó làm nhà chắc chắn thế này không biết nó giam mình ở đây bao lâu..

Phải mất hơn 3 tiếng mọi người mới tạm ổn định chỗ ở , TRời đã tối hẳn từ lúc nào . ăn bữa cơm chiều muộn mằn nhưng mà ngon , ăn xong mình đi lang thang xung quanh trại .

Ngang đỉnh núi đầu bạc , trăng tròn như cái đĩa đang treo lơ lửng . ánh trăng đẹp thế mà bị những bóng đèn cao áp quanh trại làm lu mờ. Đèn trại sáng trưng một vùng. Bóng hàng rào thép gai đổ xuống tận mép nước bờ biển. Trời đêm gió biển thổi vào càng lồng lộng, cái thèm muốn tự do lại trỗi dậy , mình lại hít đầy một hơi gió biển.

biển ơi biển , biển đến từ đâu
gió ơi gió , gió bay đi đâu
ta ngồi đây đã lâu
ước chi mình biến thành mảnh giấy
trắng nhẹ vô tư bay khắp đó đây
ta chẳng dám ước mình là gió
ta không mong mình là đám mây
chỉ ước ở nơi này
có tự do.

Mình đi một vòng quanh trại cũng mất hơn tiếng đồng hồ , ấy là mình tản bộ chứ đi nhanh thì chỉ hai chục phút là hết chu vi một trại. Bên ngoài hàng rào cứ 5 phút lại có một xe cảnh sát đi tuần , đèn pha quét sáng loáng .

Khoảng 11 giờ đêm thì thấy mệt , muốn ngủ . Mình đặt lưng xuống cái giường mới tinh , còn thơm mùi gỗ dán . Ngày mai mình sẽ đi khắp các buồng xem mọi người ăn ở ra sao , ban nãy đi quanh trại mình nhận ra thằng bạn học cùng lớp hồi ở trường cấp ba . Nó ở buồng 9A, Thằng Nghĩa Vân . Kiểu gì sáng mai cũng đến thăm nó , không biết nó đi với ai , không biết cu cậu phơi mặt trên biển lâu không mà ban chiều trông nó đen nhẻm , da cháy đen như than.

Vừa mới chợp mắt thì có tiếng la hét như xé vải bên buồng 5A , ôi trời ơi chúng giết chết chồng tôi rồi...ôi ..ôi.giời.

Mình nhỏm dậy chạy ngay ra sân , ngay trước cửa buồng hai cái xác người không hồn nằm nhũn như sợi bún , máu me chẩy thành vũng . Một người bị đâm nát bụng , người kia bị chém gần đứt cổ . Chảng hiểu đầu đuôi ra sao , lập tức buông 6A được đóng kín cửa , cài then trong , trong bất xuất , ngoại bất nhập.

Mọi người í ới bàn tán rằng có bọn hơn chục thằng bịt mặt vào cướp buồng 5A . Hầu hết đàn ông trong buồng đều bị đâm , bị chém , hai người chết ngay , còn mấy người bị thương thì đi cấp cứu rồi.

Bên ngoài sân các buông đều đóng cửa , chỉ có buồng 5A là cảnh sát đang vào khám hiện trường và đưa người chết đi. Tiếng kêu khóc càng thảm thiết , tiếng la hét vang động cả trời đêm .

Thế là hết ngủ , chẳng còn ai có bụng dạ nào đi ngủ, vừa mới chân ướt chân ráo chuyển đến đã hi sinh mấy mạng người. Ngoài kia tiếng cảnh sát đập cửa ầm ầm , gọi mọi người ra sân xép hàng cho họ tìm kiếm kẻ giết người .

Quá mệt mỏi với việc chuyển trại , bây giờ lại phải ra sân sếp hàng đếm người , lục túi ,khám vũ khí . ai cũng uể oải.

Đêm khuya gió lạnh , một cơn gió khác từ biển bất ngờ tràn vào làm ai cũng rùng mình.

No comments:

Post a Comment