Monday, July 20, 2009

Hè đỏ lửa 2

Cả trại Quảng Ninh nhốn nháo khi nghe tin bên Hải Phòng bắt đầu phá rào đánh sang.
Bấy giờ đang giữa trưa ngày hè tháng tám. Bên ngoài nắng như đổ lửa. Bên trong thì nóng như cái hầm .
Mình đương ở trần , ngồi chơi cờ trên tầng ba với mấy anh em . Nghe tiếng báo động, ai cũng hốt hoảng. Ngoài sân , Hải Phòng đang nã pháo 105 li tới tấp , những quả đạn gang bay vù vù , chúng rơi xuống nền xi măng xì khói, tóe lửa. Có cả những trái đạn bắn quá mạnh , vượt hàng rào ra ngoài phố .

Cái hàng rào bằng tôn 3 li ngăn cách hai phân trại, đang bị bên Hải Phòng đập phá rầm rầm. Tiếng hò hét của mấy ngàn con người vang trời , vang đất. Ai cũng gươm giáo sáng loáng , khí thế tiến công hừng hực.

Phong bá Địa cởi trần , tay kiếm tay lá chắn đi đi lại lại hò hét....giết ..giết

Đám đàn em thì hì hục quai búa phá hàng rào,

Phải công nhận những thứ đồ làm ở tư bản tốt hơn ở nước mình . Cái hàng rào trông mỏng manh là vậy mà mấy chục người lực lưỡng phá mãi không xong. Tiếng búa đập vào tôn, vào cọc sắt kêu chan chát chói tai. Hàng rào vẫn đứng sừng sững , họ chỉ có thể phá một lỗ chứ không thể làm đổ được hàng rào.

Bên phân trại Quảng Ninh mọi người chạy ngược , chạy xuôi như kiến vỡ tổ. Lý Mạnh đầu trần chân đất , tay kiếm lăm lăm vừa đi vừa hô lệnh tổng động viên . Theo lệnh thì ai cũng phải có vũ khí, ai cũng phải tham gia đãnh giặc.

Hắn tuyên bố : Giặc đến nhà , đàn bà cũng đánh. Ai có gươm dùng gươm . ai có giáo dùng giáo. Ai không có gươm giáo thì dùng gạch , đá .

Những người già yếu , bệnh tật , con nít được đưa về tuyến sau . Đó là khu sau cùng của nhà trại.

Những chiến sĩ dũng cảm như Hòa teo , Bình đẩu, Tú mão , Công ma đói , Hùng trột , ai cũng lăm lăm tay kiếm , tay giáo dẫn đầu toán quân của mình tiến lên phía trước. Án ngữ các cửa ra vào .

Không khí chiến tranh đã đến , mùi máu đã đến . Có người mới nghe thấy tiếng phá rào đã vãi cả đái , kéo kín màn gió nhà mình chắp tay khấn trời khấn phật , cứ vái như tế sao.

Nhưng cũng có những người rất dũng cảm. Họ sẵn sàng hiến dâng căn nhà nhỏ bé của họ cho cuộc kháng chiến .Họ phá ra để lấy những khung sắt làm gậy tầm vông, những thanh sắt mỏng hơn làm kiếm.

Một ông già người Quảng Bình vừa dùng kìm tháo giường nhà mình vừa khóc. Ông nói: Ngày chiến tranh đánh Mỹ ông đã rỡ nhà làm cầu cho xe bộ đội chở đạn vượt qua hố bom , nay ông lại phải rỡ nhà làm vũ khí .

Mình và mấy anh em đi cùng thuyền cũng được trang bị vũ khí. Mỗi người một thanh kiếm, làm bằng những thanh sắt mới tháo ra từ giường của mình. Anh Hà đang dùng cái khăn mặt quấn vào thanh sắt làm cái cán cầm cho khỏi đau tay. Hôm trước mấy anh em cứ hì hục mài mài giũa giũa, kể cũng sắc ra phết.

Mình cầm thanh kiếm của anh ngắm nghía. Chà chà ..Đâm như thế nào nhỉ , sao đâm cho có hiệu quả chứ, ngày trước trong trường phổ thông không ai dậy môn đánh kiếm , đánh giáo .

Có lúc cứ tưởng tượng quân địch chạy thẳng vào mình, hai hay ba thằng gì đó. Tay lăm lăm kiếm Nhật, một thằng chạy trước gặp mình , hắn vung kiếm định chém ngang cổ .

Bấy giờ mình sẽ bắt chước Checmen, một anh hùng trong phim Liên xô. Nhảy sang một bên, hơi cúi xuống, xoay người thọc một nhát thẳng vào bụng bên trái hắn , ...Chết cha mày chưa ...Không biết tao là anh hùng à. Rồi mình sẽ được thưởng huân huy chương , cái huân chương nào cũng đỏ ối trước ngực . Rồi được lên chức đầu gấu ...Khối em mê .. con gái cứ chạy theo mỏi cẳng ...Rồi mình sẽ chọn em nào đẹp nhất ...hi..hi..

Nghĩ đến đấy tự nhiên thấy mỉm cười , thì ra chiến tranh cũng mang lại khối lợi lộc cho kẻ chiến thắng. Trong chiến tranh càng giết được nhiều người càng nhiều huân chương. Gia đình , anh em càng vinh dự.

Không biết ở việt nam ngày trước , mỗi huân chương được đổi bằng bao nhiêu mạng người , còn ở đây Lý Mạnh đã nói : ai giết được một người , hoặc làm bị thương một người thì được thưởng một bao thuốc lá .

Mà biết làm sao tránh được cảnh giết nhau, đã lâm trận mình không giết nó , thì nó giết mình. Cũng như ngày xưa , bộ đội không giết ngụy thì ngụy giết bộ đội.

Bên ngoài hàng rào , Hải Phòng đã phá được một lỗ , họ đang làm cho nó to hơn. Đạn 105 li vẫn câu sang tới tấp để yểm trợ cho phá rào.

Quảnh Ninh phản pháo it hơn , theo lệnh cấp trên, họ phải để dành đạn.

Hơn một tiếng đồng hồ , cuối cùng Hải Phòng đã phá một lỗ to tướng.

Phong bá Địa dẫn đầu đoàn quân tiến vào sân Quảng Ninh, vừa mới vào được mấy bước . bị bên Quảng Ninh bắn đạn tới tấp như mưa rào . Phong bá Địa tay kiếm , tay lá chắn vẫn lừ lừ tiến tới .

Phải nói hắn rất dũng cảm , y như anh hùng Lê Mã Lương trong trận Khe sanh năm 72 đánh Mỹ. Hắn không hề sợ chết , tả đột hữu xông nhanh như cướp.

Ban đầu Lý Mạnh định giáp la cà , đánh áp đảo . Nhưng thấy quân Hải Phòng mạnh quá nên thay đổi chiến lược.

Quân chính quy được rút hết về án ngữ tại ba cửa chính , dùng chiến thuật đánh du kích , bảo toàn lực lượng.

Ba anh em Lý Mạnh án ngữ cửa chính , Bình đẩu lãnh đạo một đội quân án ngữ cửa thông xuống bếp. Hòa teo cầm một đội quân chặn cửa hậu . Hùng trột lãnh một đạo quân tiếp ứng cho cả ba phía , bên nào cần tiếp viện sẽ có hùng trột.

Ngoài sân, quân hải phòng đã tràn đầy như kiến. Họ dàn hàng ngang , ai cũng hừng hực khí thế , gươm giáo tua tủa.

Rồi từng hồi đạn gang , đá bắn vào hai bên thành cửa , va vào tôn nhà kêu chan chát. Một vài người đã bị thương, đang được đưa về tuyến sau cho các bà , các cô băng vết thương.

Long Tấn Quỷ người Cửa Ông bị dính một viên vào đầu , máu chẩy dòng dòng. Vợ hắn xé áo băng vết thương cho hắn, đầu hắn trắng xóa , máu vẫn chẩy ...mặc ..hắn lại cầm giáo tiến lên đầu hàng quân.

Khoảng 3 giờ chiều Hải Phòng ngừng bắn pháo. Họ bắt đầu tổ chức các cuộc tấn công giáp la cà. Đợt đầu khoảng hơn năm trăm người ào ạt tiến thẳng vào cửa chính .

Ba anh em Lý Mạnh phản công quyết liệt , đạn pháo huy động tối đa, Pháo bắn như mưa. Quân Hải Phòng người thì bị vào đầu ngục ngay tại cửa , người thì bị vào chân , tay. Máu chẩy be bét, tiếng la hét ôi ối.

Gần một tiếng, hai bên cứ xông lên lại lùi , xông lên lại lùi . Cuối cùng Hải Phòng phải tạm nghỉ . Quân đội được đứng dọc bờ rào tránh nắng, tránh đạn bắn tỉa từ phía Quảng Ninh.

Trong trại Quảng Ninh mọi người thu dọn chiến trường , chuản bị cho trận tấn công mới.

Lúc này cảnh sát Hồng Kông đã bao vây kín bốn sung quanh trại. Họ đã đến từ buổi sáng , khi họ thấy Hải Phòng chuẩn bị phá rào . Nhưng họ không vào trại,không can thiệp, Bây giờ mục đich của họ là không cho thuyền dân chạy chốn ra ngoài phố. Họ cứ để mặc cho dân Việt giết dân Việt .

Trên trời tiếng máy bay bà già bay phành phạch, không biết ở đâu ra mà nhiều thế, bốn năm cái , có cả máy bay quân đội , chúng cứ vòng đi vòng lại , mấy cái máy bay của dân sự thì bay sát nóc nhà chụp ảnh , quay phim.

5 giờ chiều bất ngờ Hải Phòng lại tấn công , lần này chúng tập chung hết lực lượng , ào ạt tiến vào cả ba cửa . Tại cửa chính Lý Mạnh đánh rất anh dũng, quân Hải Phòng không làm sao tiến vào được . Tại cửa giữa , Hải Phòng đánh bật Bình đẩu lui về phía sau . Ở đây tận chiến rất ngay go , Hùng trột tiếp viện hơn một trăm quân giành giật từng thước đất , từng góc nhà . Các bà mẹ viện trợ kịp thời những chai dầu bọc vải đốt khói mù mịt ném ra cửa . Hải Phòng không biết đâu là ta , đâu là địch.

Cuối cùng Bình Đẩu và Hùng Trột đã lấy lại được cổng giữa , Hải Phòng bị đánh rát quá phải rút quân.

Trong khói lửa mù mịt , Lý Mạnh phong cho Bình Đẩu cái tên mới . đó là đại tướng Ngô Quang Trưởng ...Tướng Ngô Đẩu. Mấy người ba tầu quận năm nói ngọng cứ gọi
Ngô cẩu ..ngô cẩu < CẨU.... tiếng Trung Quốc là chó > . thế mới chết chứ , may mà tướng Ngô Quang Trưởng Bình Đẩu không biết tiếng tầu, mới nị cả đời hắn đi tù suốt , làm gì có đến trường.

Trời sẩm sẩm tối thì Hải Phòng rút quân về trại mình , để lại bên sân trại Quảng Ninh gạch đá ngổn ngang , máu me be bét khắp sân . Trong trại giường trõng gẫy nát, khói bụi mù mịt, người khóc, người cười ầm ỹ .

Quảng ninh do sử dụng chiến thuật đánh du kích nên bị thiệt hại ít hơn Hải Phòng.
Họ chủ yếu lợi dụng những góc nhà , cánh cửa , góc giường đánh bật Hải Phòng.

Khoảng hơn chục người bị thương đang rên rỉ , chỉ có hai người bị giáo đâm xuyên qua bụng , một người gất sỉu , người kia lấy bát úp vào vết thương để ruột không lòi ra ngoài.
Mấy bà già đang băng lại vết thương cho mấy người bị nhẹ hơn. Ai cũng cầu mong cảnh sát Hồng Kông vào nhanh để đưa những người này đi viện.


Bên ngoài cảnh sát Hồng Kông bắt đầu vào đầy sân, có người chửi ..Mẹ bọn chó ..nó để người ta đánh nhau chết nó mới vào can thiệp.

Cảnh sát dùng loa gọi hết mọi người ra sân ngồi thành hàng , ai đi ra cũng phải đưa hai tay lên đầu , đàn bà , trẻ nhỏ ngồi sang một bên . Đàn ông , không phân biệt già trẻ , tất cả ngồi sang một bên. Ai đi ra mà lớ ngớ là ăn rùi cui ngay.

Sau khi tất cả đã ra ngoài sân, chỉ còn lại những người bị thương không đi được , Những chiến sĩ dũng cảm cũng ở lại trong nhà trại .

Cảnh sát họ vào khiêng đi hơn chục người bị thương , có cả những người sắp chết vì bị thương lặng .

Bên ngoài họ kiểm tra hễ ai có vết máu trên người là họ bắt đi , kết quả bên Quảng Ninh hơn năm mươi người bị bắt . Họ được chuyển sang trại khác , một số ít thì bị bắt vào tù . Thực ra là họ được chuyển từ trại tù này sang trại tù khác.

Mình và đám anh em đi cùng tầu may mắn không ai bị chuyển trại . Cánh cửa thông thương hai trại vẫn bị khóa chặt, ngay đêm đó , họ cho người vào hàn lại lỗ thủng hàng rào .
Ngoài trời đêm đã xuống . mặt trời đã tắt từ lâu. một mình mình lang thang bên cạnh cái lỗ rào vừa được hàn lại kín mít.

Không biết cái lỗ hàn này thọ được bao lâu , vì bên kia , bên sân Hải Phòng, Phong bá Địa vẫn không bị chuyển trại . Hắn đang đi gần hàng rào , miệng chử bới om sòm.

Những hàng rào thép gai cao vượt cả chục mét che hết ánh sáng,
Trời phố Hồng Kông nhiều đèn sáng thế mà trong trại vẫn tối đen như mực.

No comments:

Post a Comment