Sunday, May 31, 2009

i will always love U

http://www.youtube.com/watch?v=xNarn1MY6kY

andrew johnston tallent

http://www.youtube.com/watch?v=DyHuNnIdp64

q

http://www.youtube.com/watch?v=9wPkWsus3qA

EM



Anh viết tặng cho em khúc thơ này
Để em in nhớ những lúc ngày xưa
Những ngày đôi ta còn trẻ mây mưa
Mặc sóng lớn mình đưa thuyền qua biển

Chân trời mới mở ra như quyển sách
Tất cả mình phải viết lách từ đầu
Mưa xứ lạ cũng khác xa mưa ngâu
Không vẩn đục không câu giờ làm việc

Anh vất vả sớm hôm lo sự nghiệp
Em tần tảo che chắn gió mưa giông
Nơi đất mới mênh mông không phải mật
Giá phải trả sự thật rất đau lòng

Bạn bè anh đứa phải còng phải khóa
Quê nhà em cũng thuế má nặng nề
Đi vượt biên năm ấy không đường về
Nhiều xác chết quê nhà không hay biết

Đất xứ người mình sống như câm điếc
Người chửi ta điếc ta có tiếc gì đâu
Bước đầu tiên mình chập chững bước đi
Vấp ngã đấy nhiều khi lòng thấy nản

Em bên anh như bản lề đóng chặt
Chẳng gió nào luồn lách lạnh tim anh
Mặc mùa đông băng tuyết lạnh cắt da
Mình với ta vẫn bước về phia trước

Em ao ước một điều anh vẫn nhớ
Góp lửa vui sưởi ấm tới quê nhà
Em vẫn thật thà canh cà cơm cá
Vẫn Việt nam con gái của Việt nam

CHUYỆN NHẶT VUI..VUI...

Một ông quan thích thơ nôm, có thầy đề khéo tán. Hễ làm được bài thơ nào, quan lại gọi thầy vào đọc cho nghe. Một hôm, quan gọi vào, bảo:
- Tôi mới làm một cái chuồng chim sau tư thất, nhân thể, có làm một bài thơ tứ tuyệt, đọc thầy nghe, có được không?
- Dạ, xin quan cứ đọc!
Quan vừa gật gù, vừa ngâm:
"Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi,
Ngày sau nó đẻ ra con cháu,
Nướng chả băm viên đánh chén chơi!"
Thầy đề nức nở khen:
Hay lắm! Xin quan đọc lại từng câu cho tôi được thưởng thứ hết cái hay của bài thơ!
Quan đọc lại:
Bốn cột chênh vênh đúng giữa trời
Thầy tán:
Hay! Tôi nghiệm như câu này, có lẽ quan sẽ làm đến chức tứ trụ, chứ không phải vừa. Khẩu khí lộ ra đấy.
Quan đọc tiếp:
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi.
Thầy tán:
Như thế thì việc thăng quan tiến chức của ngài thật không lường được!
Quan lại đọc:
Ngày sau nó đẻ ra con cháu.
Thầy tán:
Hay tuyệt! Ngài sẽ có con đàn cháu đống. Bài thơ có hậu.
Quan đọc tiếp:
Nướng chả băm viên đánh chén chơi!
Thầy ngập ngừng một chút rồi khen:
Hay quá! Về sau, ngài tha hồ phong lưu phú quý, lại được hưởng cảnh an nhà, tự do tự tại.
Quan nở mũi, đắc chí, rung đùi, sai lính dọn rượu mời thầy đề cùng uống để thưởng thức tài làm thơ của mình.

1-6



Hôm nay vợ ốm nằm nhà
Mình ta lặn lội cơm cà lá rau
Sáng sớm thấy vợ còn đau
Xoa lưng bóp gối khổ nhau nữa rồi

Cháo hành đập trứng làm mồi
Nấu cho thật kỹ nhưng người vẫn chê
Thịt kho vừa tí đã khê
Cơm chê ít nước bỏ bê bên giường

Anh hùng một đấng ngoài đường
Hôm nay bị vợ coi thường như ai
Mọi việc đều phải được sai
Thiếu vợ chỉ đạo việc mai vẫn còn

Mới hay muốn trèo lên non
Không người vợ giỏi héo hon cả đời
Đằng sau mọi sự sáng ngời
Có người vợ khéo không người chào thăm

CHUYỆN NHẶT vui vui....

Cô gái tới gặp bác sĩ phàn nàn:


- Bác sĩ coi xem có gì giúp em được không!?

- Việc gì vậy!?

- Chồng em bất lực 300% rồi Bác sĩ ạ!!!

- Tôi không hiểu cô nói gì?!

- Để em giải thích nhé! 100% bất lực đầu tiên thì chắc Bác sĩ hiểu là cái gì rồi chứ! Cái thứ hai là ảnh phỏng cái lưỡi, còn cái 100% cuối là ảnh gẫy luôn cả mấy ngón tay!

- Chia buồn cùng cô! Khổ thân cô thật chẳng còn thứ gì để giải sầu nữa!

Saturday, May 30, 2009

không đề 1



Thu xưa tôi chẳng biết buồn
Lá vàng đầy đất tôi luồn đi chơi
Dọc ngang sông nước tôi bơi
Mặc con đò nhỏ chơi vơi một mình

Tôi vui với bạn vô tình
Đi nam về bắc thình lình ai hay
Biết đâu áo dính cỏ may
Bốn phương vẫn có hồn bay đi cùng

Ngày vui pháo nổ đì đùng
Bên người mới cưới lại thương con đò
Đò xưa tôi cất trong kho
Mây mưa bão gió tôi mò lại chơi

Một mình tôi lại muốn bơi
Bơi trong biển nhớ về nơi tận cùng
Nơi ấy tôi lại cùng chung
Lá vàng nhẹ bước sương lưng chừng đồi


CHUYỆN VUI

Một chàng trai có tính cả thẹn, có người yêu đã lâu rồi mà chưa biết... hôn là gì. Anh chàng than thở với bạn và được bày kế:


Thế này nhé, cậu rủ cô ấy đi chơi, đưa vào chỗ văng vắng. Tới lúc nào muốn hôn thì cậu nói.


"Em ơi! Trăng đêm nay cao quá!", khi cô ấy ngước mắt lên thì tiếp. "Anh hôn em vào má".

Tối đó, y lời người bạn, chàng rủ nàng đi chơi nơi vắng người. Đến thời khắc quan trọng nhất thì đột nhiên chàng run và câu thơ biến thành:


"Em ơi! Trăng đêm nay cao tít...".

Friday, May 29, 2009

sông, suối




Sông đã thành suối

Thượng nguồn trung quốc đắp đập

Sông ta mất nước

Dân ngèo xơ xác bờ sông

Ôi biển đông cũng đau lòng

Mất nước sông chạy lòng vòng

Chạy vào đến tây nguyên

Sông cũng khóc đỏ ngầu màu bôxit

Chỉ béo những ông bầu

Ăn chia dự án

Khắp nơi dân lầm than

Mặc kệ

Ông điếc

Có đôi mắt biếc trên trời

Chúng mày không chạy thoát đâu

Lịch sử sẽ ghi những nơi đâu mất nước

Dân lành sẽ bước những bước đầu tiên

Tìm lại nước cho sông

Trả về cho sông dòng chẩy cũ

Lại xanh thẳm hàng tre bên nở bên bồi .


CHUYỆN NHẶT

có một người khách vào một cửa hàng bán chim vẹt ,gian ngoài được bầy nhiều vẹt với giá $5 một con , nhìn vào gian bên thấy cũng có những con vẹt tương tự nhưng có giá $10 một con , gian trong cùng chỉ có một con nhưng giá bán là $1000 ,
người khách hàng thấy lạ hỏi :
tại sao những con vẹt này lại có giá khác nhau?
người chủ trả lời :
những con vẹt gian ngoài chỉ biết hót nên có giá $5
những con gian bên vừa biết hót vừa biết nói nên có giá $10
người khách nghĩ bụng , chắc con vẹt có giá $1000 phải có nhiều tài lắm nên hỏi tiếp :
thế con vẹt có giá $1000 kia nó biết làm những gì ?
người chủ trả lời :
không biết làm gì cả
tại sao nó mắc thế?
vì nó là sếp của những con vẹt ngoài này.

Tuesday, May 26, 2009

Xuân xứ lạ



Nắng xuân rực rỡ khắp nơi nơi
Đua sắc muôn hoa nở khắp trời
Lữ khách xa quê nơi đất lạ
Nhớ thương xuân cũ lặng bồi hồi

Cành xuân chàng có đã bao năm
Xa cách biển trời bặt tiếng tăm
Đất khách quê người bao lạ lẫm
Biết còn ai đó để mà thăm

Xuân nơi đất lạ bướm không bay
Cơm cặn canh thừa ớt chẳng cay
Người lạ xuân về vui chẩy hội
Cành khô trụi lá gió không lay

Chỉ thương thương nhớ cành xuân quê
Ấp ủ bao đời những giấc mê
Gió thổi xuân đi cành trụi lá
Ôm hận cành khô lỗi lời thề

CHUYÊN NHẶT

có một ông quan đi đâu cũng khoe mình có con chó rất khôn. Một hôm, ông quan bước vào phòng làm việc, thấy con chó nằm khoanh tròn trên ghế của ông, ông đuổi nó không xuống. Ông quan bước đến bên cửa sổ vờ kêu lên:
Khiếp! Mèo ở đâu ra mà lắm thế?
Chó tưởng thật lao tới, bám hai chân lên bậu cửa sủa, ẳng ẳng
Ông quan đắc ý trở lại ghế ngồi.
Một hôm khác, con chó vào phòng thấy ông quan đang ngồi trên ghế, nó dỏng tai nghe ngóng rồi phóng ra phía cửa sổ, sủa váng lên. Ông quan vội nhỏm dậy chạy theo, đảo mắt khắp vườn hỏi: ai ai.
một lúc chả thấy gì. Khi quay lại, thấy chó chễm chệ trên ghế .

Monday, May 25, 2009

KHUNG TRỜI



có con muỗi chuyên hút máu người, bị đánh chết, khi xuống âm phủ gặp diêm vương kêu oan:
- Con muốn sống phải hút máu mà khi hút máu thì bị người ta đập chết. vậy là tại sao...?
- Ngươi hút máu người ta thì bị đập chết là đúng rồi, còn kêu ca gì nữa.....
- Vậy kiếp sau xin ngài cho con làm kiếp gì hút máu người mà không bị làm sao cả có được không ?....
- Diêm vương nói: được kiếp sau ta cho ngươi làm quan ở việt nam



Em hỏi anh khung trời nào hạnh phúc
Sao em chỉ có những khúc gian truân
Sao mây đen lắm lúc quẩn đen sì
Mưa nước mắt tràn ngập cả đường đi

Anh biết rồi một khung trời vất vả
Ngày chẳng có nắng đêm chẳng trăng sao
Cây khẳng khiu đôi bờ sông đứng lặng
Nước hững hờ soi rặng liễu vàng khô

Khung trời ấy anh một lần đã vô
Cũng sỏi đá cũng bụi bay mù mịt
Bạn bè anh chúng long xương nát thịt
Anh ngậm ngùi nhìn đất đá nhấp nhô

Anh khốn khổ yêu khung trời vất vả
Đêm đẩy trăng ngày đùn gió bay về
Mơ quê nhà có một ngày trăng mới
Cắm con sào đưa thuyền nhỏ sang sông

Sunday, May 24, 2009

phụ đề boxit tây nguyên

CHUYÊN NGOÀI ĐƯỜNG



Một ông già tóc bạc tán một cô gái trẻ trong công viên, cô gái hỏi ông già.
Anh yêu, anh yêu em nhiều không?
ông già:
có anh yêu em rất, rất nhiều, em yêu à.
Cô gái hỏi:
Bao giờ anh lấy em?
ông già:
Cuối tháng, được không em?
Cô gái:
Ôi, em hạnh phúc quá. Thế mà khi ở nhà, mẹ em cứ mắng em: "Tham ăn như mày có chó nó lấy!"


dân sống thật yên bình
mây đen đến thình lình
rồi mưa giông bão dập
dân mình chạy đi đâu.

mưa bão giết ngọn cỏ
đổ ngã cả cây cao
dân mình thật lao đao
không đường đâu cho thoát.

cỏ cây thành cát bụi
đất nước thành đá khô
mọi thứ thật nhấp nhô
thân người thành ma dại

trời có thương dân ta
xua tan đi mây mù
chặt hết mọi ô dù
cho tây nguyên bừng nắng

YÊU ĐỜI

CHUYỆN VUI LƯỢM LẶT



Trong xí nghiệp nọ có một anh nổi tiếng là hay nói tục. Nói tục tới mức quen mồm.
Anh ta có cô bạn gái, muốn đến nhà cô ta chơi, cô gái thì ngại nỗi nhỡ anh ta quen mồm nói tục thì bố mẹ chê cười. Biết được tâm sự đó, anh ta an ủi:
- Em cứ yên tâm đi, đừng nghe bạn mồm thối như cứt ấy đơm đặt. Anh từ bây giờ sẽ không nói tục nữa đâu.
- Ðấy anh vừa nói tục là gì?
Anh chàng gân cổ lên cãi:
- Nói vậy mà là tục à, anh nói thối như cứt là sự thật đấy chứ.
- Nói vậy cũng không được! Anh phải hứa không nói tục nữa thì em mới cho anh về nhà em.
Chàng trai nói ngay.
- Ðược rồi.
Anh xin thề sẽ không nói tục nữa, mả cha mả mẹ đứa nào mà nói dối em. Nếu anh chót dại thì cứ lấy phân gio, cứt đái tống vào mồm anh. Thôi cho anh về ra mắt với ông bô, bà bô em đi. Anh muốn đến nhà em lắm, tiên sư bố đứa nào mà nói dối với em.


yêu thơ



Thơ là thiên phú trời cho
Tôi yêu thơ để giữ kho cho trời
Yêu thơ mới thấy yêu đời
Cây khô ra lá nụ thời ra bông

Câu thơ làm đổi mưa dông
Trời yên biển lặng sạch không mây mù
Câu thơ kết bạn xóa thù
Bốn phương phẳng lặng lá thu xanh rừng


Thơ còn đi bắt đi lùng
Quan tham gãy cổ đường cùng về quê
Dân mà lắm nỗi ê chề
thơ như suối mát vỗ về động viên

Cô đơn ta có bạn hiền
Bẻ dăm ba chữ làm duyên cau trầu
Đêm khuya thơ tặng gối đầu
Canh ba gà gáy mơ trầu hôn cau

Saturday, May 23, 2009

Ăn chơi nước Mỹ



ngày bà nội còn sống, bà hay mắng yêu mình mỗi khi thấy mình mặc bộ đồ mới. mẹ bố cháu ăn chơi nước Mỹ . từ đấy mình nung nấu tìm đường đi Mỹ, vì tin rằng nước Mỹ ăn chơi hơn VN .
Ngày mới đến Mỹ chạy ngay ra đường tìm ăn chơi nước Mỹ xem nó thế nào , tìm hoài không thấy , gặp mấy người ngoài đường đang đi như ăn cướp , hỏi thăm ăn chơi nước Mỹ ở đâu? họ chỉ lắc đầu , nhìn mình như người ngoài hành tinh.
hết mấy ngày học ngoại ngữ cơ bản , lao đầu đi làm , ngày làm hai job , từ tờ mờ sáng đến chín , mười giờ đêm mới về nhà, một tuần bẩy ngày cứ thế , rồi ăn chơi nước Mỹ đi vào dĩ vãng.
mười năm sau về thăm bà , bà đã thành người thiên cổ , mấy thằng bạn cũ rủ đi giải sầu, đi nhậu tắm bia, đi hát mỏi tay , mỏi chân , gặp mấy ông đại gia , cán bộ tóc bạc cặp kè các em tuổi con cháu , nhìn đã thấy ngượng .
hôm bay về Mỹ thắp nén hương khấn bà không quên nói cho bà biết . thời bà còn sống thì người ta ăn chơi nước Mỹ , thời nay là ăn chơi Việt Nam .

Ngày nay thiên hạ khắp nơi nơi
Đạo đức suy đồi chỉ có chơi
Ông lão hăng say chơi của lạ
Trẻ con lười học thích đi đôi
Gặp nhau chào hỏi cười hồng má
Khuất mặt chửi thề giận tím môi
Trời hỡi ông ơi xuống sửa trị
Cho dân khỏi bị sống như bơi

Friday, May 22, 2009

suy đồi

Ngày nay thiên hạ khắp nơi nơi
Đạo đức suy đồi chỉ có chơi
Ông lão hăng say chơi của lạ
Trẻ con lười biếng học điều mới
Gặp nhau chào hỏi cười hồng má
Khuất mặt chửi thề giận tím môi
Trời hỡi ông ơi xuống sửa trị
Cho dân khỏi bị sống như bơi

sóng và gềnh



Đêm trăng sáng đầu gềnh
Sóng rì rầm to nhỏ
Khi ôm rồi khi bỏ
Bồng bềnh sóng cười vui

Mặt trời lên đầu núi
Đổ lửa xuống đầu gềnh
Sóng thương gềnh gầm thét
Nước mắt bọt trắng mi

Thủy triều xuống nước đi
Sóng buồn không đùa rỡn
Gềnh vẫn đứng lặng im
Đợi chờ sóng lại chơi

Gềnh và sóng không rời
Cho dù trời nổi gió
Tình yêu không đây đó
Sóng yêu một gềnh thôi

Thursday, May 21, 2009

dê già




Già rồi còn hám chuyện tình thâm
Tóc bạc lưng còng vẫn thích ngâm
Con trẻ trẻ giai nhanh được việc
Ông già già sức chẳng thành đâm
Vui cho bà lão yên lành ngủ
Buồn cụ dê già bực cái tâm
Biết thế ông chơi từ lúc bé
Đến giờ ông đỡ phải hồi âm

Wednesday, May 20, 2009

trường xa




Sáng nay nhắm mắt cúi đầu
Quỳ chân lậy Chúa con cầu tới Cha
Bình yên đến với mọi nhà
Hòa bình trên biển trường xa đảo chìm

Nhát gươm nhỏ máu con tim
Vì người chết uổng im lìm đảo xa
Hôm nay khắp biển nước ta
Có quân cướp nước đi ra đi vào

Quan trên chẳng có lời nào
Theo Trần ích Tắc ào ào bọ hung
Con cáy mà có đường cùng
Quan trên một ruộc cũng chung một đường

Trường xa đảo nhỏ yêu thương
Hễ là dân việt bốn phương yêu người
Cho dù biển đỏ máu tươi
Trường xa vẫn đứng vẫn cười mây mưa

các bạn vào link sau xem Trung Quốc bắn chết bộ đội và cướp Trường xa
http://danchimviet.com/articles/1064/1/Phim-Trung-Quc-tn-cong-Trng-sa/Page1.html

Cưới




Thương em gái nhỏ thân cò
Có cha có mẹ đi đò sang sông
Mưa dầm rãi nắng chiều đông
Thân cò lặn lội xỉa lông một mình

Trời thương trời đổ suối tình
Em tôi giờ có anh mình đón đưa
Người ta rượu cưới say sưa
Em tôi ngồi khóc chờ mưa từ trời

Mẹ cha em có ở đời
Người dưng nước lã là lời người ta
Mình em em phải xông pha
Ma chê cưới trách tình ta một mình

ngắm trăng



Tần ngần ngồi ngắm ánh trăng buông
Tưởng nhớ quê hương có một thời
Cũng ánh trăng này bên dạ lúa
Thì thầm to nhỏ em yêu tôi

Hoa xuân nở trắng cả trời xuân
Chim sáo lân cành hót véo von
Mộng ước từ nay xanh núi thẳm
Bên tôi em hát lý qua cầu

Lý qua cầu hát lời buông rơi
Để lại trong tôi một nỗi sầu
Chim sáo đậu cành vào dĩ vãng
Hương tình còn lại ánh trăng xuông

Tuesday, May 19, 2009

tập làm thơ đường




Thơ đường chập chững bước đầu tiên
Lắm lúc miên man cả bạn hiền
Niêm luật dăm câu còn lộn xộn
Reo vần mười ý cứ như điên
Người thương thông cảm phê bình nhẹ
Kẻ gét giận hờn nói xỏ xiên
Thầm cảm ơn Trời cơn gió bụi
Thơ đường qua khỏi sẽ thăng thiên

mười năm




Mười năm gặp lại hôm nay

Trăng xưa còn đấy tình bay đâu rồi

Tần ngần mí mắt buông rơi

Mời nhau chén nước thay lời hỏi thăm



Giờ này năm cũ trăng rằm

Mây mưa cùng gió quên năm tháng ngày

Trời đầy gió đẩy trăng bay

Thuyền còn ở lại đắng cay xanh gầy



Mười năm nhung nhớ vơi đầy

Héo hon cò lả xa bầy lẻ loi

Ôm mộng hương lúa sông ngòi

Một ngày gió cả trăng soi đầy đồng



Giờ về chỉ có dòng sông

Bến xưa vắng bóng đò không thấy đò

Bâng khuâng cất một câu hò

Trăng xưa còn đó thuyền mò đi đâu

Sunday, May 17, 2009

nhớ trăng




Thân cò lặn lội sống xa quê
Thương nhớ trăng xưa chỉ muốn về
Nơi ấy ấm lồng tình bạn cũ
Ở đây lạnh buốt cõi đê mê
Nhớ quê lòng dạ bao nung nấu
Buồn bã hồn ai lãng đãng lê
Ao ước ánh trăng mãi chẳng tắt
Cho tình quân tử chẳng ai chê

nhớ quê



Có người lữ thứ sống xa nhà
Nhớ lại miền quê thấy xót xa
Hè nóng đun sôi nước ruộng cạn
Đông về lạnh cóng chết người già
Thạch sanh lác đác dăm ba đứa
Lúc nhúc lý thông hiện quỷ ma
Thương quá quê nhà bao bão tố
Dân ngèo quan sướng gọi bằng Cha

Saturday, May 16, 2009

nhớ bạn




Đêm ngủ nằm mơ nhớ bạn xa
Bao năm khổ ải vẫn không nhà
Thời trai anh dũng xông qua lửa
Già cả sống hiền chẳng quỷ ma
phần thưởng huân chương treo xó bếp
Khoai mì vài củ xếp làm quà
Thương thay một kiếp người thân vạc
lặn lội bùn lầy phận chẳng tha

I Corinto 12: 4-11




Có nhiều sự ban khác nhau
Nhưng đức thánh linh là đầu cai trị
Có nhiều chức vụ từ bi
Nhưng chỉ một Chúa trị vì thế gian

Có nhiều loại việc Chúa ban
Chúa Trời là đấng chứa chan mọi tình
Cũng đồng một đấng thánh linh
Mỗi người mỗi phép quang vinh một đời

Friday, May 15, 2009




Em ơi mùa đông tới
Bông tuyết bay chới với
Lá vàng khô bên đường
Xào Xạc bước chân ai
Con nai vàng ngơ ngác
Lạc lối đêm trăng bạc
Tuyết trắng cả bầu trời
Cơn mưa đời nặng hạt
Mưa mỗi lúc một dầy
Mở mắt nhà đầy tuyết

Thursday, May 14, 2009

THU RƠI



Anh có nghe thu về
Lá thu bay xào xạc
Cành thu rơi lác đác
Trải vàng khắp đồng quê

Anh có nhìn trăng khuyết
Bơi trong mây trăng thẹn
Trăng rơi xuống mặt hồ
Vỡ vụn màu xanh biếc

Anh có thấy mặn mặn
Giọt sầu nhỏ trên môi
Chim trời còn có đôi
Sao trăng thu vội lặn

cầu vồng hôn chân trời
để mây đời lơ lửng
Lá vàng buồn tưng hửng
Chia tay cành lá rơi

Wednesday, May 13, 2009

người điên




Ngoài đời có một kẻ khùng điên

Khóc khóc cười cười giữa chợ phiên

Mặc kệ thói đời loài quỷ đói

Coi khing luật lệ của ông Thiên

Tụt quần xé áo không cần ngượng

Đồ đạc khoe ra rất xỏ xiên

Kẻ khéo người khôn đua chém giết

Người điên chẳng thiết , chỉ làm tiên

Tuesday, May 12, 2009

vợ




Thân cò lặn lội ở bờ sông
Tần tảo bán buôn nuôi lấy chồng
Sớm tối cám bèo tay tự quản
Trưa chiều cơm nước một mình gồng
Thu đông chăm bón khoai mì núi
Xuân hạ cấy cầy ở ruộng nông
Chồng lại mải mê thơ với họa
Bút mài thơ phú chỉ cho không

ling hồn hoang





Chiến tranh .
Mi là ai?
Quỷ ma hay kẻ đội lốt người
Cớ sao mi giết cả triệu người
Để làm chi? để làm chi?
Đuổi giặc đi nay lại đón giặc về
Ngươi có biết
Bao cô gái bom nổ banh thây
xác không tìm thấy
Ngã ba đồng lộc bấy lâu nay
Hồn các em vẫn bay bay vất vưởng
Xương thịt các em bón xanh cả trường sơn

Ôi !
Oan uổng thay
Những kẻ tàn phế
Bế con ăn mày
ÔI!
Đau đớn thay những bà mẹ hiến dâng giọt máu cuối cùng
Để hôm nay chiều vàng
Lưng còng
Mất đất
Không nhà hành khất lang thang

Hỡi linh hồn hoang
Hãy ngủ yên
Cho dù ngày mai trường sơn trắng xóa
linh hồn hoang , linh hồn hoang hãy ngủ ngon
trong tim ta , trong tim ta ,trong tim ta

Monday, May 11, 2009

TẶNG MÙA THU




Cành khô đứng thẳng giữa bùn lầy
Mặc nước lặng im ngủ tại đây
Gió thổi rung cành vang tiếng sáo
Tặng đời bản nhạc gió bay bay

không đề




Trên trời mây trắng vẩy tê tê
Dưới đất dân đen chạy mải mê
tranh chức tranh quyền quan đấu đá
Thái bình dân quốc chỉ nằm mê
Đắng cay ong bướm lưa thưa tới
Mật ngọt ruồi nhiều trải khắp quê
Trời bảo dân thương đừng lũng loạn
Ngoan hiền ta tặng một con bê

lá vàng




Đời như chiếc lá quẳng trôi sông
Chẳng biết khi nào tới biển đông
May rủi mặc cho trời định đoạt
Lá vàng vui với nước mênh mông

Sunday, May 10, 2009

THAN CÁM PHẦN V

Phần V . Ngã Ngựa

Sau ra quân thằng Tam làm lái xe cho một cơ quan trong phố cảng , cơ quan nhỏ nhưng lính lái cũng phải làm cả ban đêm , ban đêm chủ yếu là trực ở văn phòng .

Hôm ấy tới phiên trực của Tam , đã hai giờ đêm nó đang thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại reo : nó bực tức lẩm bẩm , Mẹ thằng nào gọi khuya thế ,

a lô ai đó ,

tôi giám đốc

Dạ,,báo cáo dám đốc gọi em ạ ?

Anh chẩn bị một xe trong đêm nay phục phụ các đồng chí bên công an , hoàn thành nhiệm vụ , báo cáo tôi , hết.

Hú vía, nó lẩm bẩm , thằng.......... giám đốc.

Sao công an lại đi vào giờ này ? Vừa lẩm bẩm nó vừa nổ máy xe , một lát sau có ba đồng chí công an , tay lăm lăm hai khẩu súng truờng , mặt đằng đằng sát khí, họ đi bằng hai cái xe đạp tới .

Anh là lái xe , ông đeo quân hàm đại úy không chào , hỏi luôn

Vâng , các anh vừa xin xe có việc gì mà đêm hôm khuya khắt thế vẫn phải đi làm? Nó vừa cười vừa hỏi.

Không có tiếng trả lời , họ đang thì thầm điều gì đó có vẻ hệ trọng lắm. Một lát ông đại úy quay lại nói ,

Chúng tôi cần xe để làm công việc tối mật . Từ giờ phút này anh dưới sự chỉ đạo của chúng tôi . Chúng tôi yêu cầu anh chở chúng tôi đến một số nơi, anh không được biết , không hỏi , không nói , không nghe , anh phải thực hiện 3 không .

Tam không trả lời , nó im lặng ra hiệu cho 3 người công an lên xe . Trời mưa lâm thâm , cái gạt mưa cũ rích làm hết sức mà cũng không nhìn rõ đuờng , theo chỉ dẫn của công an , nó lái xe ra ngoại ô thành phố , rồi rẽ phải vào con đường đất nhầy nhội , càng đi đường càng hẹp , hai bên đường cây cối rậm rịt , mặt đường thì ổ voi chằng chịt , qua ánh đèn pha đỏ như đom đóm những ổ voi trông như những vũng trâu đầm , thi thoảng cái xe già lại gầm lên , bò qua con dốc dựng ngược , khói sặc cả buồng lái , mấy ông công an không quen ho khụ khụ .

Cho chết nó lẩm bẩm , đồ hách dịch.

Hơn hai tiếng sau thì nó bò đến làng Văn châu , theo hướng dẫn của công an nó cho xe rẽ trái vào một ngôi nhà bên sườn đồi , ba ông công an nhẩy xuống xe , súng lên đạn cái rẹt

Họ ra lệnh Tam phải ngồi đợi trên xe , từ trong cabin nó thấy họ vào nhà , gõ cửa , một lát trong nhà có đèn sáng , cửa mở , thấy một nguời đàn ông...... chỉ , chỉ.. về phía bên kia quả đồi .

Mấy ông công an ra xe lại đi tiếp , cứ như thế họ đi gõ cửa đến cái nhà thứ 5 thì nó thấy họ vào trong , thằng Tam đợi , rồi buồn ngủ , nhưng gió rét thổi mạnh không thể ngủ , mà mấy ông làm gì mà lâu thế , lâu quá làm nó quên cả mệnh lệnh . Nó xuống xe vào nhà xem họ làm gì mà lâu vậy,

Qua ánh sáng mờ mờ của cái đen hoa kỳ trên bàn , nó nhìn thấy công an đang vây quanh ai đó trông giống như bạn nó, thằng Khanh,

nó đi vào trong nhà , thật rồi , đại úy trưởng phòng quân lực sư 242 đang bị khóa tay , tóc rựng ngược , mắt thẫn thờ như người không hồn .

Khanh ! Nó gọi nho nhỏ nhưng đủ cho bạn nó nghe thấy , khánh quay lại nhìn nó , măt buồn rười rượi , xẩy ra điều gì vậy ? Khanh nói nhỏ trong khi công an đang lập biên bản , dài tập lắm về đồn công an tao kể cho mày biết.

Nguời bị bắt cùng Khanh là Ha , Ha đang bế đứa con đầu lòng mới mấy tuổi vào lòng , những dòng nước mắt cứ lăn dài trên má , hoa hậu phố cảng ngày nào bây giờ trông như tàu lá nhúng nước sôi .

Tam đã hiẻu mong manh . Vợi chồng Khánh chốn nước ngoài bị bắt . Trời … Trốn nước ngoài là tội phản động ,tù mục xương nhưng sao Khánh đang sướng như vua con mà lại trốn nước ngoài ? Thật không thể hiểu nổi .

Thật là :

Xanh như lá , bạc như vôi

Hôm qua cưỡi ngựa vua tôi vui vầy

Hôm nay rớt xuống bùn nầy

Đời ơi có đáng kiếp này nam nhi



Muốn biết vợ chồng Khanh tại sao lại phải bỏn trốn , mời các bạn đón xem phần sau.

THAN CÁM PHẦN IV

PHẦN IV. LÍNH



Sau đám cưới , Khánh được bố mẹ cho một mảnh đất nhỏ trong vườn nhà để làm nhà , đôi vợi chồng trẻ được cả hai bên nội ngoại giúp nên cũng xây được hai gian nhà xinh xinh lợp ngói đỏ ,

Lúc bấy giờ Trung Quốc đang đe Cho việt nam bài học , thi thoảng báo chí lại đưa tin tình hình chiến sự biên giới , khi thì thám báo nó sang giết công nhân nông trường chè , khi thì nó bắn pháo sang làm chết học sinh .

Khắp nơi sôi sục căm thù giặc bành truớng phương bắc , rồi lệnh tổng động viên trên khắp nuớc , công nhân nhà máy ai cũng được phát súng , người thì súng dài , nguời thì súng ngắn . Học sinh các trường thì vót chông tre , chông sắt , y như là thời chống Mỹ , không khí chiến tranh bao chùm như mây đen ,

Khanh và Tam cả hai đều lên đường nhập ngũ một ngày . Nhưng không hiểu ông giám đốc cầu đường can thiệp hay Tài loan can thiệp .Chỉ biết Khanh không phải ra biên giới ,

Sau ba tháng huấn luyện nó được điều về làm tại phòng quân lực sư đoàn 242 .

Sau ba năm lửa đạn thằng Tam trở về từ đỉnh pò hèn , thán phún , nó tìm đến phòng quân lực thăm Khanh ,

Thằng Khanh bây giờ đã đeo lon đại úy , oách lắm , suốt ngày ngồi chơi sơi nước , đi đâu cũng có cần vụ đi theo hầu , y như quan phụ mẫu trong chuyện cổ ngày xưa, có xe đưa , xe đón

Khanh bóc một bao ba số 5 mời Tam , với tay nấy chai ruợu chanh , mở rất điệu , nghe đóp một cái như là mở sâm banh,

Tam thầm nghĩ. Thằng cha này lên quan su đoàn có khác , bọn lính lúc đó chúng nó có câu : lính tiểu đoàn là quan đại đội . Đằng này Khanh là quan sư đoàn , chà chà oách oách.

Tối hôm đó Khanh lái một cái xe uoat - xe liên xô- đưa Tam đến một cái nhà hàng trong phố, nó muốn chiêu đãi bạn cũ ở nhà hàng chứ không báo cơm khách .

Đó

là một cái nhà hàng to , cao 5 tầng , nhà hàng bán đồ đặc sản , toàn những thứ nghe thấy tên người yếu bóng vía đã ngất sửu. Nào Ngọc dê 7 món , rắn 7 món , kỳ đà , lợn rừng , tê tê sào lăn , người ra người vào lườm lượp.
Cô chủ thấy Khanh đến thì chạy tận ra cổng đón , cười nói rối rít , thỉnh thoảng mới liếc nhìn Tâm , biết ý, Khánh giới thiệu như ra lệnh : đây là ông bạn sống chết của anh, tiếp đãi tử tế .

Cô chủ lúng liếng trong bộ đồ mỏng dính , cái cổ áo khoét rộng để lộ đôi bưởi hồng đao,lúng lính lắc lư

Khánh đưa Tam lên tầng 5 , tầng cao nhất , trèo mỏi cả chân , Khánh nói là lên đây yên tĩnh , độc lập tự do như bác hồ dậy là sướng nhất.

Phòng rộng rãi , cửa sổ có màn che kín , một giàn máy hát loại mới , một cái giường to lằm góc phòng , trên bàn đã có sẵn đồ uống ,

Hôm nay phải hết mình Khánh nói . Một lát sau thì có 4 em đi vào , co 4 đều mặc đồ mỏng dính , nhìn rõ cả mọi thứ bên trong , làm thằng Tam luống cuống một lát . Bao nhiêu năm trên chốt biên giới nó toàn nhìn thấy máu , xương , khói lửa , chưa bao giờ thấy…cảnh này.

Sáng hôm sau Khánh còn dùng xe đưa Tam về nhà , khi chia tay Khanh không quên nói , thỉnh thoảng đến tao chơi hưởng độc lập tự do nhé. Tam cười gật dầu.

Thế mới biết:

Người thì cơm vắt nằm sương

Bao nhiêu lửa đạn phơi xương chiến hào

Người thì chẳng mất đồng nào

Cơm bưng nước rót chơi vào chơi ra

THAN CÁM PHẦN III

CHIẾN CHÍ PHÈO





Ông chủ nhà Tài loan thấy mọi nguời nhốn nháo vội đứng lên một cái ghế ra hiệu mọi nguời bình tĩnh , mọi nguời hãy bình tinh , không có gì đâu , ông nói .

Rồi ông đi ra sân , cũng vừa lúc những nguời giúp việc bắt đuợc một nguời, đang bị chói tay giật ra đằng sau trông như con chó bị trói, nửa nằm nửa ngồi duới gốc câu mít. Mặt mũi sưng húp ,máu vẫn đang chẩy thành dòng từ khóe mắt, có lẽ vừa bị đám nguời nhà ông Tài loan đánh

Thấy ông Tài loan đi đến mọi nguời đang xúm đen vội rãn ra , nguời ta đang chuẩn bị đuợc xem một cuộc đánh đấm mới, hoặc chí ít thì ông cung hạ lệnh cho thuộc hạ tẩn thêm cho cái ngã kia một trận tơi bời nữa , vì dám phá hoại đám cuới con gái ông .

Hắn là một thằng chí thời nay ở cái phố này ai cũng biết , suốt ngày say , lúc nào cũng chỉ độc một cái quần cộc rách đít , có áo nhưng hắn không bao giờ mặc, chỉ vắt vai , thân hình thì đầy sẹo , lại còn thêm một con đại bàng to tướng trước ngực trông đến khiếp.

Cái dáng đi của hắn cũng rất là chí phèo , chân thì khuỳnh khuỳnh , một bước bên phải đường lại một bước bên trái đường. Hắn cứ chao đi chao lại như vậy từ nhà ra chợ , từ chợ về nhà .

Ai thấy hắn cũng tránh ra một bên nhường đường cho hắn đi ,

Hắn tên là Chiến tên đệm là thắng , tức là Chiến Thắng , ngày sưa ai cũng muốn đặt tên con mình thật khí thế cách mạng .

Bộ đội phục viên sau 1975 , về quê với hàng tá.huân chương đeo sệ cả cái áo , hắn hy vọng công lao chiến trường thì thế nào cũng được trong dụng , như bí thu xã , hay ít thì phó chủ tịch , nhưng hắn nhầm , đời nào mấy ông đang có ghế lại bỏ ghế cho hắn , vả lại sau năm 75 những nguời như hắn về từ chiến truờng nhiều như ong ấy , ghế đâu mà cho suể .

Thế là hắn có chiến tranh với mấy ông cán bộ , hắn bị đo ván ngay từ hiệp đầu , vì hắn đâu có vai vế ô dù gì đâu, lại bị ghép thêm cái bệnh tâm thần , họ nói là hắn bị thương trong chiến tranh , bị mảnh bom bi găm vào nguời , bác sĩ bó tay không mổ đuợc , vì có đưa dao kéo vào thì viên bi lại lẩn đi chỗ khác , có người còn nói viên bi nó chạy nên bộ não cho nên thi thoảng hắn uống say là lăn đùng ra đất , chân tay đạp đạp .

Hắn lang thang ra đất cảng này đa mấy năm , cũng không có việc , suốt ngày hắn lang thang ngoài chợ ,suốt ngày say, khi thì có người nhờ gánh nuớc , khi thì có nguời nhờ hắn leo lên lợp lại cái mái bị giột , hắn sống nhờ vào những việc vặt ở chợ, thi thoảng lại thấy hắn mặt đỏ bừng vác dao đuổi ai đó , tóm lại ai cũng sợ hắn.

Trừ Tài loan là không sợ hắn , hình như Tài loan bắt được tẩy của hắn , nhưng không hiểu sao hôm nay đám cưới con gái Tài loan mà hắn lại đến đây gây sự , hay là Tài loan quên không mời hắn .coi thường hắn, Hắn biết hôm nay ở đây rất nhiều ruợu mà hắn không đến thì thật phí của .

Tài loan rất tử tế , ông ân cần dìu hắn ra vòi nước , lại đích thân lấy khăn rửa mặt cho hắn , trong khi không hết lời chửi bới đám nguời nhà vũ phu , vô học

Khanh , con rể không biết làm gì cứ đứng đực như cây gỗ . Thi thoảng lại thấy ông Tài Loan quay mặt về phía Khanh nháy mắt một cái đầy bí hiểm .

Đám cưới vẫn tiếp tục , hắn được nguời ta cho vào nhà ngang với một chai rượu , một bát đầy toàn thịt, chả , có cả thịt thịt gà nữa .

Tay cầm chai ruợu , tay bát đồ nhắm đầy ú , hắn ngoan ngoãn đi vào khu nhà ngang đang giành riêng cho những nguời giúp việc ăn cơm .

Thật là :

Anh hùng lại gặp anh hùng

Trọng nhau chữ nghia ta cùng vui xuân

Đằng sau cái bể trầm luân

Đố ai mà biết ngày xuân còn dài.

THAN CÁM VI , tai họa







Phần VI , tai họa

Phải đến sáng hôm sau thì chúng tôi mới về đến thành phố, tất cả đều không ai được ngủ , duy đứa con 4 tuổi của Khanh thì nó ngủ , chắc vì mệt quá .
Về tới đồn công an , Tam chạy ra phố tìm mua cho vơ chồng Khanh cái gì để ăn , phố vẩn đang ngủ , tìm mãi thì nó cũng mang về được 2 ổ bánh mì , sáng sớm chưa ai bán phở.
Khanh bây giờ đã được tháo khóa , nó cầm ổ bánh mì mà không ăn, rồi nó chậm rãi kể cho Tam nghe .
Bắt đầu từ cái đài ba số 7 , Tài Loan từ khi có cái Đài ba số 7 thì danh tiếng lại càng nổi như cồn , cũng từ đấy ông ta có nhiều bạn thân trong cái làng nhỏ bé cách thành phố cảng này 2 tiếng chạy xe .
Hầu như tuần nào người ta cũng thấy ông at lái cái xe Uoat vào làng , rồi đến khuya mới thấy về , thậm chí có hôm ông ngủ lại trong làng ,
Một hôm ông đến thăm Khanh , đứa con rể ut rất được ông cưng chiều , vì Khanh ăn ở rất khéo , vả lại tương lai Khanh đang lên như diều no gió , cái non thiếu tá đang ngấp nghé .
Sau hôm ông bố vợ đến chơi , Khanh như người ốm , mấy hôm không ăn uống gì .
Tài loan muốn nó vượt biên . Đây là quyết định khó nhất trong cuộc đời nó . ở lại thì cái non thiếu tá cầm chắc trong tay , vì sư trưởng sư đoàn rất yêu nó , ông ấy đã nói với nó là sau kỳ huấn luyện ông ấy sẽ đưa nó lên thay một vị cán bộ già đã đến tuổi về hưu.
Đi được thì cũng tốt , vì nó tin vào tài xoay sở, tính toán của Tài loan . Còn rủi không đi được đó là cái làm nó mất ăn mất ngủ .
Tài loan có mười đứa con gái , chín đứa lấy chồng đều không ra gì , đứa thì cụt tay , què chân , đứa thì hâm hấp , những đứa khác thì bất tài , ông ta chẳng tin đứa nào , việc đi này rất hệ trọng , vì vậy ông ta cần một người nhanh nhẹn thông minh , việc ấy không ai khác ngoài Khanh .
Sau hơn một tháng móc nối và chuẩn bị , vào một đêm trăng cuối đông 1986 . Khánh đưa cả nhà xuống một cái mủng , - một loại thuyền thúng giống như ở miền trung - chuyến đi có thêm một đứa em họ .
Nó đã được cho biết bãi tập kết là ở tận ngoài hòn ruồi bâu cách bờ hơn một giờ chèo mủng. Đẻ an toàn cho cả đoàn , nó phải trèo mủng đưa vợ con ra đó , tại đó một cái tầu buồm , có cả lắp máy 24 đang chờ sẵn.
Đêm có ánh trăng , nhưng gần sáng mây lại nhiều , nhiều khi không nhìn rõ phía trước, sông nước thì nó không ngại , vì lớn lên trên đất cảng chúng nó đứa nào mà chẳng biết bơi. Thậm chí còn bơi giỏi ,
Nó lặng lẽ trèo thuyền hướng về hòn Ruồi bâu , không ai nói với nhau một lời nào , mọi hành động dường như là hiểu ý nhau, đêm rất yên lặng , chỉ nghe tiếng nước khua khe khẽ từ đôi mái chèo , thi thoảng lại nghe tiếng sột soạt trên bờ của mấy con chim đang ngủ giật mình ,
Trong đêm trăng lờ mờ nó đã nhìn thấy hòn ruồi bâu , nhưng không thấy tầu lớn đâu , nó chèo mủng vào sát hòn đảo hơn mà cũng không thấy tầu , giữa biển nước mênh mông mà không thấy tầu , thật vô lý , đã hẹn rồi , đúng 3 giờ sáng phải có mặt taị lơi tập kết, nó nhìn đồng hồ 3:15 , nó muộn 15 phút , nhưng chẳng lẽ muộn 15 phút mà Tầu bỏ nó , nó là nhân vật chính , họ không thể bỏ nó được .
Nó cho thuyền dừng lại , rồi đứng lên nhìn xung quanh , cố tìm ra trong bóng đêm bóng con tầu , nó vừa đứng lên đang ngước mắt cố nhìn, thì đứa em họ đang ngủn gật thấy thuyền chong chành , sợ quá nhoài người tỉnh giấc, cái thuyền nhỏ bằng bàn tay đang chở quá tải , nước lúc nào cũng mấp mé cạp thuyền, lật nhào .
Co 4 người đều bị lật up theo , chìm trong nước , nó cố nhoài người tìm vợ , may quá nó đạp chân tới đất , đây là chỗ nước nông , nước chỉ ngập tới Ngực nó , sau một phút bàng hoàng nó nắm được tay vợ nó kéo lên , vợ nó vẫn còn ôm đứa con , nó vội vã đội đưa con lên đầu.
Nhưng đứa em họ nó đâu , nó không giám gọi chỉ nặng lẽ một tay giữ con trên đầu , một tay khùa dưới nước tìm em , hai vợ chồng nó hốt hoảng cuống cuồng cuồng , thật vô lý .nước chỉ đến Ngực mà không thấy em đâu, nó đi đi lại lại xung quanh cái mủng đang bị lật úp mà tìm em nó , cả tiếng đồng hồ mà không thấy, giữ biển mênh mông , nước không chẩy , mà sao không thấy em , sau một hồi lâu nữa nó mệt . Vợ cũng mệt và rét , nó quay lai cái mủng đang lật úp lững lờ mặt nước . Nó lật cái thuyền lên …thì ôi trời ôi , em nó nằm chết trong mủng , thì ra em nó buồn ngủ , ngồi bệt suống lòng thuyền , co hai chân luồn suống dưới cái thang thuyền , khi thuyền lật , nó bị kẹt hai chân không ra được . Ngay đêm đó nó đưa em nó về nhà Tài Loan , Tài loan chở nó đi chốn vào làng Văn Châu . Sáng hôm sau cả phố ầm ĩ chuyện em họ nó chết đuối .
Công an trên tỉnh về điều tra , họ phát hiện ra nguyên nhân , thế là Tài Loan bị bắt ngay trưa hôm đó , còn buổi tối thì Khanh bị bắt ở tận trong làng .
Vừa kể song câu chuyện thì cũng là lúc cái xe chuyển tù cũng vừa đến . Hai thằng nhìn nhau ứa nước mắt , thằng Tam lắm chặt tay bạn , mà cổ ngẹn lai không nói được câu nào.
Câu chuyên vượt biên của bố con Tài loan còn được mọi người bàn tán xôn xao một thời gian , rồi mọi sự cũng đi vào lãng quên . Từ đấy Tam không gặp Khanh nữa.


Thế mới biết:

Bạn thân đâu phải rượu chè
Ban thân là lúc đi về có nhau
Khi mưa cùng uống một thau
Khi hạn thì lại chia nhau ngọt bùi


Không biết cuộc đời Khanh như thế nào , mời mọi người đón xem phần sau.



Bà già tóc bạc da nhăn nheo

Ngồi tựa cột đèn nhẩm đếm theo

Hàng loạt người vào quan khiếu kiện

Ông quan chửi bới đéo đèo đeo

Cướp ngày ăn hiếp to họng chửi

Ra rả đạo nhân chó chẳng theo

Ác trả ác thời nào cũng vậy

Quan mà to họng có ngày teo

Thursday, May 7, 2009

Lăng




Sừng sững đá nhà dưới gió mưa
Người qua người lại thật lưa thưa
Bao năm xác ướp nằm trong đá
Buốt giá hồn ai , khổ kẻ xưa
Xác ngủ trong nhà lạnh cóng thật
Đàn em ngoài cửa hát đò đưa
Chúc di đã viết đâu ai biết
Oán hận trăm năm, một chiếc lăng

ghế đá ,công vien



Hồ gươm sóng gợn đẹp như tranh
Tơ liễu lưa thưa rủ những mành
Ghế đá công viên đôi bạn trẻ
Trao tình bát úp , chó loanh quanh

Em bé đánh giầy



Sài gòn tráng lệ thật nguy nga
Đèn đuốc sáng trưng đến mọi nhà
Có em bé nhỏ đánh giầy thuê
Đêm tối không về tủi như ma

Sài gòn sung sướng thật qúa ta
Người ăn người húp cứ như bà
Trẻ con đánh giầy ngồi la liệt
Trông đợi người ta bố thí quà

Sài gòn thần thánh thật như ma
Yêu thương đồng loại chẳng thật thà
Ra rả đạo đức lời tiên dậy
Trăm voi chẳng được bát nước trà

Wednesday, May 6, 2009

Ăn Xin




Người ta cũng một kiếp người
Cơm no bò cưỡi rồi cười ngất ngây
Tôi đây phải đứng cả ngày
Ngay bên góc phố ăn mày ăn xin.

may ra có một kẻ tin
cho tôi một tí để vin vào chùa
có năm nước lụt mất mùa
cả làng theo tớ vào hùa ăn xin

hội chèo mở tại làng lim
ăn xin tôi đến làng im không cười
quan trên đội mũ vàng mười
đi đi lại lại nói lười , không cho

ở đời ai chẳng muốn no
có ai lại muốn mặt mo ăn mày
phải chăng chỉ có thời này
quan to ăn hết khiến mày ăn xin

bán hoa

Thành phố hà nội rất giàu sang
Kẻ đến người đi rất đoàng hoàng
Có em gái nhỏ đêm phố vắng
đợi khách qua đường bán nhĩ hoa

nhị hoa em bán cho người ta
giá rẻ chẳng tham rất thật thà
thiên hạ mua vui trong giây phút
chút cả đời em cốc rượu pha

Trằn trọc năm canh giấc chẳng lành
Mong trời mau sáng hết năm canh
Gà gáy làng bên thiu thiu mộng
Pháo nổ động trời đẹp như tranh

CƯỚI, GẢ



Đặt tay lên ngực thấy trống dồn
Lôn lao lòng dạ sóng như cồn
Bâng khuâng đứng đợi đò tới bến
Trăm năm hy vọng một tiếng đồn

Tuesday, May 5, 2009

Tư Tưởng tán Tiên

Tháng tám tôi tới thừa thiên
Trăng trong tôi tính tìm tiên trên trời
Tiên từ từ tiến tới tôi
Tình trong , trăng tỏ tả tơi tâm tình

Tiên thật thà tưởng tôi thương
Trao tôi tất tật tình thương tiên Trời
Trao tình tôi trao tí thôi
Trăng tròn tháng tám tôi thôi tiên thần

Tỉnh thức tôi thấy tâm thần
tìm tòi trong tủ thấy Tần thuốc tiên
thuốc tiên tôi thấy thiếu tiền
tưng tư tự túc tiễn tiên thăng trời

MỘT THÂN

Con mắt đừng cậy mày sang
Chê bai chân cái bằng ngang thằng hèn
Chân mà nằm ngủ đêm đen
Mắt sao đi được dẫu đèn có soi

Tay kia đừng cậy có công
Chê bai con mắt chỉ trông không làm
Mắt mà mắc bệnh kéo màng
Tay sao làm được kỹ càng lung linh

Trời cao đã có trương trình
Làm ra mọi thứ thật tình thông minh
Quan to chớ có mà khinh
Dân đen cũng đẹp , cũng xinh dưới trời

NHỚ MẸ











Lễ mẹ đang đến rất gần

Bâng khuâng, trống vắng, tần ngần nhớ thương

Người mẹ một nắng hai sương

Nuôi đàn con nhỏ bằng xương thịt mình



Có năm nước lụt ngập đình

Cả làng chết đói xác sình ven sông

Thân cò lặn lội biển đông

Con tôm , cái tép ẵm bồng con thơ



Có năm lửa đạn trong mơ

Đào hầm mẹ giấu giấc mơ trong hầm

Mưa bom , bão lửa , pháo gầm

Tiễn chồng ra trận mưa dầm cả năm





Ruộng khô nấm mộ im nằm

Còn đâu nước mắt mà căm giặc thù

Thương chồng mẹ khóc ra mù

Thành người khuyết tật ,lưng gù, bệnh lao



Giấc mơ mẹ giấu hôm nào

Nay đi cùng gió bay vào ngày xưa

Ước gì làm một hạt mưa

Tưới xanh mộ mẹ cả trưa lẫn chiều

Saturday, May 2, 2009

KỶ NIỆM

Người ta kỷ niệm ngày sinh nhật
Chạy ngược chạy xuôi rất tất bật
Mua pháo , mua hoa , mua cả loa
Chúc nhau hồi xuân tràn trăng mật

Người ta kỷ niệm ngày sinh ra
Đốt hương thờ cúng rất nhiều ma
Mâm trên , mâm dưới bày la liệt
Chúc nhau nhiều tiền như mưa xa

Người ta kỷ niệm ngày ra ma
Còng lưng , quỳ gối cúng ông bà
Người ăn , kẻ nhậu cười nhăn nhở
Một mảnh xương già chúng chẳng tha

Lẳng lặng nhìn xem trời đất quay
Bay lên lộn xuống đời lắt lay
Cười cười , khóc khóc như ma đuổi
Rong ruổi đời người bông cỏ may

MƯA BẮC , NẮNG NAM

Nếu em là nắng phương nam
Anh đây mưa bắc trời ban cho đời
Mưa anh bay khắp phương trời
Từ khi hết nước mưa rời xa quê

Buôn ba đất lạ mải mê
Đêm hôm sớm tối mưa thuê cho người
Nước mưa đâu phải vàng mười
Mưa bao nhiêu nước , người cười bấy nhiêu

Đến nay mưa vẫn là mưa
Một giọt nước lã đong đưa giữa trời
Ước gì nắng có lơi lơi
Mưa bay trong nắng đẹp đời nắng xuân

Bàn tay

Bàn tay năm ngón thấp cao
Mà chung một mẹ không sao xa rời
Thằng lớn già giặn nhất đời
Hơi lùn nhưng các việc thời hăng xay

Thằng hai nhanh nhẹn có tài
Đôi khi chỉ trỏ làm hài thế gian
Thằng ba cao lớn mà ngoan
Bao nhiêu việc khó chẳng can việc nào

Thằng tư chung thủy biết bao
Mưa bay bão giập chẳng lao đao lòng
Thằng út thỉng thoảng lưng còng
Gãi tai lấy cứt vừa lòng quan trên

Bàn tay do Chúa làm lên
Như vườn hoa nở sắc bên lưng trời
Mỗi hoa một sắc cho đời
Hoa nào cũng quý một thời Chúa ban

Friday, May 1, 2009

TAO TRỌNG NGUYỆN

thơ tao trọng nguyện thật là tài
quan lớn mà nghe vểnh hai tai
há mồm trợn mắt quan lớn hét
thấy chưa nó hát cứ như đài

thơ tao trọng nguyện thật là kêu
trẻ con nhìn thấy khỏi lêu bêu
ngày đêm chúi mũi mài kinh sử
mơ ước một ngày danh được nêu

thơ tao trọng nguyện thật là mượt
mấy em hàng nước khóc sướt mướt
đêm mơ bến mới đò sang sông
sáng tỉnh giấc lồng quần sũng ướt

Thạch sanh lý thông

thạch sanh sống ở ngoài đồng
phơi sương tắm nắng lồng ngồng cắm câu
lý thông ở tận nơi đâu
tay gươm tay súng bịt đầu cướp công

Thạch sanh buồn bã về không
đâm đơn khiếu kiện lý thông cướp ngày
quan trên mặt phệ nói ngay
lý thông là bạn sao mày kêu ca

thạch sanh uất hận kêu la
trời cao đất thấp chém cha quan thầy
quan tham một lũ thời nay
đâu đâu cũng thấy như thầy lý thông

HUÂN CHƯƠNG

Huân chương màu đỏ máu người
Đằng sau mỗi chiếc bao xương trắng đồng
một thời oanh liệt chiến công
một thời vác súng lông nhông giết người

anh hùng hai chữ vàng mười
giết bao nhiêu xác được người ta khen
lời khen ảm đạm mây đen
càng khen ta càng rối ren cõi lòng

bây giờ mỏi gối lưng còng
huân chương chẳng giúp cho lòng bớt đau
quan tham hàng tá lau nhau
xông vào cướp đất đuổi mau ra đường

huân chương nay gẫy xương sườn
máu đào nhỏ xuống phố phường khắp nơi
mới hay nhân quả ở đời
ác trả ác báo khổ đời huân chương