Saturday, November 7, 2009

Her Family (and his)

She is a teen,
She is never mean.
People love to watch her hair.
She just adds a little flair.
Her hair is fair as it is long.
She belong.
She belong to my family.
Our FAMILY.

He is eighteen.
Handsome man is he.
He's tall and thin.
The wisdom is with him.
Everybody likes this young man.
He is the man of a man.
A son of a son.
A son, of HIS family.
OUR FAMILY.

Kiss On The Cheek

Kiss you on the right cheek
Kiss You on the left.
And say a little bit.
My love for you so sit.
No one can beat my love for you
but your family and the GOD above..

Keep Going

Keep going, keep going,
never get tired!
Never quit in front of GOD.
Sail smooth, sail smooth.
The storm will be gone.
and one day at dawn,
the ship you sail,
will be reached, will be reached,
a new pretty beach.
A promised beach from GOD.
Don't be lost, don't be lost.
The Faith Of God

Isaiah 44:2

ISAIAH 44:2
YOU ARE WHO YOU ARE FOR A REASON
YOU ARE PART OF AN INTRICATE PLAN
YOU ARE A PRECIOUS AND PERECT UNIQUE DESIGN
CALLED GOD'S SPECIAL WOMAN AND MAN.
YOU LOOK LIKE YOU LOOK FOR A REASON
OUR GOD MAKE NO MISTAKE
HE KNIT YOU TOGETHER WITHIN THE WOMB
YOU ARE JUST WHAT HE WANTED TO MAKE
THE PARENTS YOU HAD WERE THE ONES HE CHOSE
AND NO MATTER HOW YOU MAY FEEL THE WERE CUSTOM-DESIGNED WITH GOD'S PLAN IN MIND
AND THEY BEAR THE MASTER'S SEAL
GOD HELPS AND LOVES FOR REASONS ABOVE..

Big Storm

THE BIG STORM HAS COME,
BUT WE ARE NOT AFRAID
HEAVY RAINING IS POURING
WE ARE NOT SCARE
BECAUSE WE WILL ALWAYS HAVE GOD
HE WILL TAKE CARE OF US
ON THE WAY TO HEAVEN AND UNTIL THE VERY END

A SMALL BIRTH

A SMALL LONELY BIRTH
IN THE SKY
SHE FLY AND FLY
SOME TIME SHE CAN EVEN CRY AND CRY AND CRY.
BECAUSE SHE COME BY A WIND
BUT SHE HEAR A VOICE
DON'T CRY TOWARDS TEARS MY LOVE
I CREATE YOU, I TAKE CARE OF YOU.
NO MATTER THE STORM HOW BAD IT MAY BE.
I HAVE BEEN WITH YOU
BECAUSE I LOVE YOU
MY SMALL BIRTH,
OCTOBER, 12, 2009

1THOUSANDYEARS

THOUSAND YEARS LATER,
ALL THE PEOPLE YOU SEE NOW WILL DAY IN THE FUTURE.
AS JESUS CHRIST HAS SAID
THE THINGS YOU SEE NOW ARE HERE TODAY
GONE TOMORROW
BUT THE THINGS YOU CAN'T SEE NOW WILL LAST FOR EVER
ONE THOUSAND YEARS LATER
A LOT OF PEOPLE DIE
SOME WILL LIVE
THEY HAVE RESURRECTED
BECAUSE THEY BELIEVE IN JESUS CHRIST
THEY WILL NEVER DIE
SO DON'T CRY EVEN IN A STRUGGLE
YOU WILL BE STRONGER IN FAITH BY STRUGGLE
SMILE AS A STICKLE

Wednesday, October 14, 2009

THƠ TẶNG VỢ

Anh biết
dẫu có viết trăm ngàn lời thơ hoa mĩ
vẫn không thể nào
lột tả được sự hi sinh và tình yêu của em dành cho anh......

Anh biết
dẫu có ca tụng em bao nhiêu đi chăng nữa
vẫn không thể nào
không có điều chi
so sánh nổi tình em dành cho anh

Em
Cuộc đời này thiếu vắng em
Trái tim anh như chết khô cộng cỏ
Mặt trời thôi không tỏa
Mặt trăng mãi không tròn.
Trái tim anh hao mòn....

Cuộc sống vẫn còn
Đôi ta tạm xa cách
Ngày mai mùa xuân lại về
Ta sẽ đợi chờ
Chúa xóa tội lòng nhau

10-13-2009

NHỚ VỢ

Bồi hồi ngồi nhớ vợ tôi
Mảnh mai lá liễu đơn côi một mình
Vợ tôi như bóng với hình
Hôm nay trời thử tách mình chia đôi

Coi như cái vận đến rồi
Coi như thử thách đang chơi với mình
Trong tù nhớ bóng vợ xinh
Nằm ôm gối chiếc tưởng mình với ta

Bên ngoài song sắt nắng tà
Hàng rào dây thép mây qua trên đầu
Xin Chúa cho một chiếc cầu
Vợ chông vẫn gặp trong câu kinh cầu
10-8-2009

SAO MAI

Trên trời dầy đặc sao đêm
Ngôi sao sáng nhất êm đềm sao mai
Dưới tròi đầy dẫy chông gai
Sao mai soi sáng thần ai dẫn đường

Mai là tên gọi em thương
Hai tôi dìu dắt bốn phương khắp trời
Khi trời nắng lúc mưa rơi
Em tôi là mẹ là người yêu tôi

Hôm nay tôi sống xa xôi
Tôi trong lồng sắt em nơi nắng chiều
Thôi đanh xa cách ít nhiều
Cũng là định mênh bấy nhiêu của trời

xa em xa cách cuộc đời
Anh như cánh én lạc nơi cuội nguồn
Xa em lặng lẽ mưa tuôn
Bên ngoài song sắt sao buồn sao mai
10-7-2009

Tuesday, September 22, 2009

mơ đêm

Nửa đêm tỉnh giấc khóc nhè
Soi đèn xỏ dép ra hè nhìn sao
Rõ ràng người đứng bờ rào
Sao trời dày đặc ai vào nhà em

Xé chăn đạp chiếu ứ thèm
Một mình ngủ với một mình đã quen
Tại quên cửa sổ buông rèm
Trăng sao tưới ướt người em trên giường

Đêm khuya tĩnh lặng soi gương
Hình như cái bóng bên giường là anh
Bức tranh Đức Chúa hiền lành
Hình như Chúa khóc thương cành không hoa

Đêm dài giấc mộng trôi qua
Mưa sa ướt gối mình ta với hình

Monday, September 21, 2009

đi câu

Vàng vàng vệt nắng vườn cau
Hẹn em hôm trước đi câu chỗ này
Chờ em đã hết một ngày
Trăng lên soi bóng mình ai bên cầu

Sông sâu nước chảy về đâu
Cần câu anh thả nước sâu hững hờ
Trăng thu ngả bóng bên bờ
Gió đông động nước ngồi chờ ..hò ơi

Chờ đời hay đợi dòng trôi
Đêm đông gió lạnh em tôi đâu rồi
Một mình vui với mình thôi
Trăng trôi khuất núi mây bơi lưng trời

Bình minh nắng tỏ mặt người
Cá to mắc lưỡi người lười kéo câu
Chờ người chẳng thấy người đâu
Chân cầu nằm ngủ ruồi bâu mặc ruồi

Saturday, September 19, 2009

à ơi

Sông dài biển rộng làm chi
Núi cao cảnh đẹp làm gì nữa đây
Xa em làm kiếp đi đày
Trời cao cũng mặc mây dầy cũng chê

Kim đồng hồ chậm lê thê
Cớ sao kim cứ rầm rề như sên
Nhanh lên một tí cho hên
Cho mây ôm núi cả đêm ướt đầm

Thà rằng nín lặng như câm
thà làm hòn đá dưới đầm hoa sen
Cho ai quên hết nỗi thèm
Quên đi tất cả chẳng đem lệ sầu

Công danh thành bại còn đâu
Bể dâu chớp mắt ngoảnh đầu thành mơ
Ngày về biết có còn thơ
Hay thơ thành tiếng à ơi ru hời

giọt nắng

Giọt nắng ngơ ngẩn cuối thu
Hạ đi nhung nhớ tiếng ru ve sầu
se se gió lạnh qua cầu
Nước gương soi bóng mây sầu lửng lơ
vàng vàng có một lá mơ
Nắng thu nhỏ giọt câu thơ hẹn hò
Bến sông còn có con đò
Cắm sào in bóng co ro một mình

Lạy trời cho một bình minh
Cuối thu mà ngỡ nắng xinh đầu hè

Ăn

Thắng bại thì nói ăn thua
Làm ăn câu ấy sớm trưa hành nghề
Ăn ở chồng vợ khỏi chê
Ăn nằm hai chữ đê mê si tình
Xin đừng ăn nói ling tinh
Chuyện chi ăn ý ấy mình hợp đôi
Ăn khớp như miệng với môi
Ăn ảnh vừa đứng vừa chơi tuyệt vời
Ngay khi có lúc chửi đời
Ăn đi của quý rụng rời chân tay
Ăn giật ăn cắp ăn mày
Ăn sâu ăn cạn ăn ngày ăn đêm
Ăn năn ăn hiếp ăn thêm
Ăn giỗ ăn hỏi ngoài thềm ăn chay
Ăn chậm ăn đúng ăn sai
Quanh năm ngày tháng trời đày vì ăn
Bởi vì dân đói quanh năm
Hễ chi nói đến là ăn cả ngày
Ăn xin bạn với ăn mày
Ăn to ăn đậm quan thầy tham ô
Ăn điểm mục đích thầy đồ
Vì ăn ai cũng nấm mồ cỏ xanh

Tuesday, September 15, 2009

đi tù





Tại vì tình nghĩa vợ chồng
Anh đi em phải bế bồng con theo
Cùng nhau gồng gánh qua đèo
Mồ hôi nhỏ xuống cánh bèo lắc lư

Vận hạn có sẵn nhiều dư
Dịp may nhỏ xuống lưa thưa vài lần
Thương em thân yếu cây cần
Lang thang bờ ruộng sống gần bùn dơ

Thương con đang tuổi ấu thơ
Xa cha vắng mẹ trông chờ hanh hao
Anh em ở tận phương nào
Ngày mưa ngày gió ai vào thăm con

Trời cao đất rộng núi non
Ai thương ai biết ai còn ai hay

Sunday, September 13, 2009

người được thả , cái mả đang chờ




Gần đây nhà cầm quyền Việt Nam có những bước đi ngược lại ý nguyện và hiến pháp của nhân dân Việt Nam

. Họ cho bắt một số người hoạt động dân chủ, và bắt một số bloger , những người viết bài phản đốí Trung Quốc cướp đất , cướp đảo Hoàng sa , trường sa của Việt nam.
Những người viết bài chống lại việc chính phủ cho Trung Quốc khai thác tài nguyên , khoáng sản ở tây nguyên.

vào 1974 Trung Quốc đã chiếm toàn bộ quần đảo Hoang sa của Việt Nam . Đến năm 1988 Trung Quốc chiến tiếp Trường Sa .

Cuộc chiến trên biển năm 1988 còn gọi là HẢI CHIẾN TRƯỜNG SA , đó là tên gọi của cuộc xung đột trên biển Đông năm 1988 giữa Hải quân Quân giải phóng Nhân dân Trung Hoa với Hải quân Nhân dân Việt Nam để chiếm các đảo thuộc quần đảo Trường Sa vào ngày 14 tháng 3 năm 1988 mà kết quả thắng lợi thuộc về Trung Quốc, phía Việt Nam mất 3 hải vận hạm của hải quân Việt Nam, 64 thủy binh Việt Nam đã chết.


Chính phủ Việt nam cho Trung Quốc khai thác Bauxite ở tây nguyên là việc làm trái với nguyện vọng của nhân dân , nhiều nhà khoa học , các cựu chiến binh , kể cả các vị công thần danh tiếng đã phản đối , nhưng chính phủ vẫn không ngừng những việc làm phản khoa học, có mối nguy hại cho an ninh quốc gia.


Một số bloger đã lên tiếng phản đối sự hèn hạ, sự độc quyền , sự thối nát của những người lãnh đạo Việt nam . Lập tức họ bị bắt , hỏi cung , giam hãm trong tù không cần xét sử .

Chính việc làm của chính phủ Việt Nam đã bộc lộ rõ bộ mặt thật trong chính sách cầm quyền . Đó là độc tài , đàn áp , bưng bít che dấu những tội lỗi .

Mẹ Nấm , và Người Buôn Gió đã được thả, nhưng tự do ngôn luận , tự do viết , tự do biểu hiện cảm xúc thì vẫn đang bị giam hãm tù đầy . Người dân Việt Nam không được tự do phản biện , tự do nói lên những cái mình phản đối . Nhiều nhà văn , nhà báo phải viết theo chỉ đạo của đảng . Đảng nói như thần nói không ai được chống lại , ai chống lại sẽ bị tiêu diệt. Chỉ có đảng được tự do làm , tự do nói , tự do ra lệnh.

Trong kinh doanh mà không có cạnh tranh thì không có phát triển kinh tế . trong lãnh đạo mà không có cạnh tranh thì sẽ là độc tài . Một đất nước độc tài thì người dân sẽ phải chịu nhiều bất công , nhiều khổ đau , tương lai đất nước sẽ lụi tàn.

Lịch sử sẽ chôn vùi những kẻ bán rẻ đất nước , nhân dân như Trần Ích tắc , Lê chiêu Thống , những nấm mồ nhơ nhuốc sẽ không bao giờ rửa sạch .






Thursday, September 10, 2009

Trung thu





Quả cam trái bưởi đêm nay
Lăn đùng ra chiếu ăn mày trung thu
Tô hô một đĩa lù lù
Trăng trôi qua ngõ chửi cu ông trời
Cam bưởi nổi tiếng nhiều nơi
Múi căng vỏ mỏng tép bơi nước nhiều
Trung thu đến, Trăng làm kiêu
Cam bưởi mơ thấy nàng Kiều ngày xưa
Canh ba trời đổ cơn mưa
Khóc thương cam bưởi ngủ trưa sáng ngày

Sunday, September 6, 2009

Hư không

Hư không trong cái hư không
lao tâm lao sức mênh mông mỏi mòn
Trèo cao lên đỉnh núi non
Đến khi nhắm mắt hóa còn hư không
Tiền tình có lúc mênh mông
Một cơn gió ngược cái lông không còn
Than ôi một tấm lòng xon
Hận trời bạc mệnh héo hon suốt đời
Mới hay sống kiếp làm người
Vào đời tay trắng ra đời trắng tay

Friday, September 4, 2009

sự đời

Nghiêng nghiêng một dáng cỏ may
Lung lay gió rụng một ngày không xa
Oa Oa tiếng khóc hôm qua
Hôm nay tóc đã bạc màu trắng mây
lớn lên làm kiếp trâu cày
Tình duyên lúc ngọt lúc cay thất thường
Khi đầy túi , khi đứng đường
Khi dân đô thị khi phường gặt thuê
Lê thê một cõi đi về
Chiều nghiêng một bóng bên hè lá rơi

Thursday, September 3, 2009

Chờ chồng

Anh đi tù không có ngày sử án
Em ở nhà cứ đoán ngược đoán xuôi
Có thể năm năm có thể dài hơn thế
Em bế con đứng khép lép mong chờ
Nhà tối om không sáng đèn điện nước
Họ cắt điện họ cắt cả dây điện thoại
Họ sợ nhà liên lạc với ngoại bang
Nhà vắng anh bỗng trở thành hoang phế
Người hàng xóm rất thân ngày nào
Nhưng hôm nay gặp cũng không chào
Ai cũng sợ không ai dây với hủi
Chỉ còn em lủi thủi một mình
Em vẫn chờ đinh linh anh được thả
Năm tháng ngày cuồn cuộn cuốn trôi
Ngày anh đi con còn trong nôi
Đến hôm nay con đã lớn rồi
Em vẫn chờ nhưng không còn vội vã
Bởi tóc xanh ngày nào nay đã bạc cả
Bởi phía trước em có toàn những mả
Người chết ung thư kẻ chết bệnh nằm nghỉ
Còn mình anh đang chết trong đọa đầy
Em cứ hỏi anh có tội gì đây
Không ai trả lời
Vì câu hỏi khó
Chỉ có bát hương vẫn đời đời bốc khói
Khói bay lên hình chữ ét đau lòng
Em còn nhớ họ còng anh bằng cái khóa
Cũng cái khóa bọn giặc Pháp còng cha
Đêm nay ở giữa bãi tha ma
Một chấm sáng lập lòe con đom đóm
Em qùy chân
Em mơ đón anh về .


David Tâm trần
kansas city SEP 3rd 2009

khóc cười

Khóc khóc cười cười ở thế gian
Mấy ai chia sẻ nỗi cơ hàn
Nay cười mai khóc âu đành phận
Ngày đói ngày no chẳng dám than
Vận đỏ vận đen trời định đoạt
Nhà êm mái ấm một mình bàn
Mới hay trần thế nhiều người hét
Trỗng rỗng mồm to chỉ nói càn

Tuesday, September 1, 2009

Hoa mắc cỡ




Hoa mắc cỡ bên đường
Khép mình dưới nắng trưa
Gió đưa đến bóng mây
Hoa vui cười dạng rỡ

Hoa không khoe sặc sỡ
Màu vàng hay hồng nhung
Hoa không cần chỗ đứng
Trong vườn ươm người trồng

Hoa đón gió ngoài đồng
Bạn bè bông cỏ may
Mắc cỡ nở ban ngày
Vui mây bay gió mát

Giọt mưa bay nặng hạt
hoa khép lá thẹn thùng
Lim rim hoa đứng chờ
Ướt đôi bờ lá xanh

Người ta khi yêu nhau
Cũng thẹn thùng như lá
Đỏ hồng hai bên má
lim dim mắt mà hôn

Monday, August 31, 2009

đổi mùa





Hết nắng hè đông lại tới thôi
Dẫu biết trước bờ môi vẫn giật mình
Nắng đi rồi còn đâu giọt nắng xinh
Con phố chiều nước dâng tràn trắng xóa

Ừ đi đi tìm chân trời mới lạ
Cầu mong nắng tới một buổi bình minh
Đi để quên những tiếng cười ngày cũ
Đi để quên cái giọng hát qua phôn

Nhớ làm chi câu lục bát trong ngần
Thương làm chi tờ giấy trắng đần độn
Tiếng gõ phím ngày nào thành lạc lõng
Bài thơ ai chính tả thật khôi hài.

Một thân người chẳng thể chẻ làm hai
Nhưng trái tim chia hai phần tươi đỏ
Nhờ ngọn gió đưa phần về bên đó
Phần ở đây để nhớ để thương ai

Thôi nhé ngày mai đi quá khứ
Mùa đổi mùa hết hạ lại sang đông
Còn mình ai ở lại một bến sông
Con sào cắm sóng xô bờ nứt nẻ.

Cười

Ầm ầm cười thắng quả to
Cười như bò rống cười thò cả chim
Chúm chím cười ngượng trong tim
Mất tiền hời hợt cười im trong lòng
Đứt ruột cười nhóm xiếc rong
Cười vui ha hả lưng cong thằng gù
Cười chuột rúc như người mù
Khì khì cười nhạt mà hù người ta
Cười kín đáo sợ con ma
Đứng cười hô hố chửi cha thằng tù
Cười hì hì có người tu
Thế gian câm điếc cười như dê già
Bọn đàn bà cười như hoa
Sở Khanh một đám Bạc Hà cười khan

Cười lên một tiếng giòn tan
Hiếp dâm thiên hạ trời ban tiếng cười

Saturday, August 29, 2009

đa mang





Mặt trời sưởi ấm hành tinh
Con tim sưởi ấm mối tình trái ngang
Khổ cho gió cả đa mang
Hôn sông hôn núi vướng đàng khó đi

Tại vì mưa làm ướt mi
Nắng lên sưởi ấm một thì yêu đương
Nước cường cá nhảy lên giường
Trách người quân tử không thương cá mè

Tủi thân khinh hết hội hè
Quên đi thơ phú quên bè xướng ca
Giận trời sưởi ấm quê ta
Con tim loạn nhịp thơ qua xứ người

Từ nay tăm ngậm không cười
Nắng lên cũng mặc hoa tươi không màng
Dại gì mang kiếp đa mang
Yêu sông yêu núi tình nàng trắng không

đi




Một mình đi một mình buồn
Gió đi để lại cánh buồm đơn côi
Sáng nay chuông gọi những hồi
Phòng không trống vắng chuông rơi một mình

tại cơn mưa ngố động kinh
phố đang đầy nắng mưa sình lối đi
Ngoài hiên gió quất ngựa phi
Trong nhà mưa rột ướt mi hoa sầu

Hoa mắc cỡ tìm ở đâu
Giọt mưa lạc gió rầu rầu hoa rơi
Quyết tâm đi bỏ quên lời
Khi xưa hò hẹn một đời bên nhau

Gió đưa hoa cỏ qua cầu
Bến sông còn đứng con tầu nhớ thương
Chiều vàng tưới ướt con đường
Bóng ai nghiêng đổ mưa sương nhạt nhòa

Thursday, August 27, 2009

thà




Thà làm cát đá biển sâu
vô tư nằm ngủ chẳng sầu nơi đâu
Còn hơn lục bát một câu
Vắt ngang biển lớn cây cầu tương tư

Thà ôm gối ngủ khư khư
Một mình một bóng lắc lư rượu chè
Còn hơn mơ nắng trưa hè
Nắng xinh nhỏ giọt con ve thổi kèn

Thà làm cửa lớn cài then
Một mình phòng vắng tự thèm trái chua
Còn hơn đi gió về mưa
Cửa không còn khóa gió lùa tung chăn

Tại vì duyên nợ khó khăn
Ngưu lang chức nữ một năm một lần
Thà làm hòn đá khỏa thân
Hiếp dâm sương gió ngu đần bướm ong.

Saturday, August 22, 2009

Trái ngang




Trái mít đứng tựa gốc cây
Xin đừng sờ nắn nhựa nhầy ra tay
Trái thị đỏng đảnh hương bay
Ngửi thôi đừng nắm đừng day thị mềm

Trái tim loạn nhịp ban đêm
Giường êm chăn ấm mà thèm trái chua
Hôm qua em đi lễ chùa
Câu thơ lục bát gió lùa tới đây

Trái yêu nặng mối tình đầu
Bên kia trái đất không cầu bắc ngang
Chiều rơi một trái nắng vàng
Giận trời sinh hạ tình nàng trái ngang

Thursday, August 20, 2009

thư giãn : Bút bi

Bút bi đầy mực bên trong
ngượng ngùng bút vẽ đường cong chết người
liếc sang bên trái bờ vai
Giật mình nhìn thấy hình ai cưởi chuồng



Bút bi hì hục viết thư
Viết từ chập tối viết dư sang ngày
Tình đâu chan chứa tràn đầy
Mặt trời đứng bóng ruồi bay bút chào



Bút bi thích vẽ má đào
Đèn dầu tụt bấc bút đào hố chôn
Đêm mưa gió mát bồn chồn
Vấp chân bút ngã mực dồn ướt chăn

Tuesday, August 18, 2009

TAI NẠN





Ầm ầm sấm nổ lưng trời
Mưa rào đổ nước làm người trượt chân
Chống tay vịn gối đứng lên
Giận trời làm ướt hai bên má đào

Tại sao lại có mưa rào
Sao trời đổ nước tràn ao nhà mình
Ngày xưa giọt nắng xinh xinh
Hôm nay nước lớn quay mình nắng đi

Tại vì mưa nắng bất kì
Đội mưa cảm lạnh thuốc gì chữa đây
Hôm nay đứng giữa trời mây
Tay không với tới chân này lửng lơ










Yêu em trên mạng tí toi mạng
Tại vì đang yêu tận bên đàng
Đêm ngủ giật mình bừng tỉnh giấc
Xách xe bát phố tí xe đè


Yêu ai mà yêu lắm thế cha
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn chết bỏ bà
Ngày quên hai bữa không thèm nhớ
Đêm khuya bạc tóc ngủ bằng thừa


Tại trời sinh hạ ngôi sao xấu
Vừa lọt lòng mẹ đã đòi yêu
Mồm ngậm vú nuôi tay ôm vú
Chửi cha thằng nào cướp của tao

thăm mẹ



Chạy về thăm mẹ hôm nay
Trời không còn nắng mây đầy núi cao
Hàng cây đứng lặng im chào
Mẹ đi nước đổ mưa rào đầy sân

Bát cơm quả trứng ai cần
Khói hương trắng đục nhòa dần bóng ai
Mẹ đi mọi sự đều sai
Trăng lên nhầm chỗ sao rơi đầy trời

Chạy về thăm mẹ rụng rời
Một tin sét chẻ đôi đời ngẩn ngơ
Mẹ đi con mẹ bơ vơ
Biển không có sóng trăng mờ hải đăng

Chạy về thăm mẹ bên đàng
Mộ xanh cỏ mọc lòng càng xót xa
Đêm khuya gà gáy canh ba
Thấy hình bóng mẹ ở nhà ru con

Friday, August 14, 2009

Mình xa nhau

Mình xa nhau
Gió không thổi
Mây không bay
Trái đất ngừng quay
Trời mênh mông lồng lộng từ ngàn năm
Thiếu cánh diều trời bỗng nằm bất động
Nước vẫn mềm mại thế mà bào mòn núi cao
Em chẳng phải dao mà cắt đôi lòng tượng đá
Trời sinh ra anh , Cũng là vô nghĩa
Vì em xa anh
Vì em xa anh



Mình xa nhau
Đèn không sáng
Phòng tối tăm
Mây mù quanh năm
Sông cũng dài cũng rộng từ thủa xưa
Thiếu con đò sông chẳng còn ai đưa
Sóng biển đại dương vẫn ngàn năm hôn cát trắng
Em chẳng phải tia nắng mà đốt cháy lòng anh
Trời sinh ra anh , Cũng là vô nghĩa
Vì em xa anh
Vì em xa anh



...........................................







Chẳn phải Thiên Đàng.


Ước gì , em ở đây
Anh đưa em tới

Chợ ngoài trời, đầu người nhấp nhô
Đầu đen , đầu đỏ , đầu trắng , đầu vàng
Dân làng đây , cũng chẳng khác mấy quê mình
Người bon chen, tiền tình lừa dối
Cũng mặt lạ , bán chó treo dê


Ước gì, em ở đây,
Anh đưa em tới

Sông hi o , sóng cuộn dâng trào
Cũng nước ,đầu nguồn, phù xa, đất đỏ
Cũng thân cò , lặn lội, mò tép bắt tôm
Và chiều hôm , ướt sũng, nắng vàng
Người ôm người , chìm đắm trong mưa


Còn đêm đen, phố phường đặc kín
Tiếng nhạc khuya , ai biết đường về
Đây mái nhà thờ, rêu phong cũ kỹ
Kia tiếng chuông chùa, lạc lõng chiều hôm

Ước gì, em ở đây
Bên tiếng kinh cầu

Ta ở đây
Ta ở đây
Chẳng phải Thiên Đàng

Thursday, August 13, 2009

tại vì...




Tại con gà trống vô tâm
Nửa đêm đánh thức cái ông mặt trời
Mộng đẹp bì bõm đang bơi
Nắng tràn cửa sổ làm trôi mất nàng

Tại hàng dâm bụt bên đàng
Bò ngang chắn lối nhà nàng nhà tôi
Làm cho nắng ngã bên đồi
Trăng rơi xuống giếng đơn côi một mình

Tại vì em quá là xinh
Sao mai lẩn chốn đa tình mắt nai
Tại trăng chẳng đợi nắng mai
Ngàn năm vò võ bi hài tình tôi

Wednesday, August 12, 2009

đoạn tình




Lấy tay chém gió đoạn tình
Chặt đôi nỗi nhớ bóng hình trong mơ
Một nửa đem gửi cho thơ
Nửa kia muốn trả bến bờ ngày xưa

Tại trời đổ nước làm mưa
Câu thơ ướt sũng giữa trưa nắng hè
Cố quên đi một trái me
Sấu kia lại rụng một ghe đầy thuyền

Đoạn tình nửa tỉnh nửa điên
Xác theo gió cuốn hồn liền gốc si
Đoạn tình giữa buổi trăng thì
Chiều dâng nước cả mưa thi dầm rề.

Tuesday, August 11, 2009

tình xa

Xa nhau mới có một ngày
Như mười năm đợi đi đầy đảo hoang
Con chim ríu rít đường làng
Bên kia trời vắng mơ màng hồn ai

Gặp người mới một sớm mai
Tình trong đã lặng hai vai vơi đầy
Sét tình chẻ toạc chân mây
Mưa trên đất lạ tuyết bay đầy trời

Dẫu rằng chim chẳng cùng đôi
Hai phương trời lạ xa xôi nghìn trùng
Dẫu rằng ta chẳng sống chung
Tình nung lửa đỏ vẫn cùng ước mơ

thương người đứng thẳng

Thương một người ở xa
Quê nhà chiều nắng đỏ
Nóng như nung chết cỏ
Em vẫn trên đường đê

Con dường dài lê thê
Em bì bõm dưới mưa
Cơm bụi buổi nắng trưa
Bước chân cò lội nước

Nếu sểnh chân một bước
Giá phải trả gấp đôi
Có khi cả cuộc đời
Nằm trong tay kẻ cướp

Thương một người ở nhà
Chân chuyền cành chim sáo
Em không quen nói láo
Giữa thế giới người gù

Dẫu biết chẳng ô dù
Em không hề lùi bước
Giữa cái mất cái được
Em chọn con đường thua

Em chẳng muốn làm vua
Nhưng làm người đứng thẳng
...................

Monday, August 10, 2009

chưa quen




Một ngày chưa gặp mặt
Một ngày chưa quen nhau
Trời sao vội mưa ngâu
Mối tình đầu tan vỡ

Em cười vui rạn rỡ
Quên hết kỷ niệm xưa
Anh về dưới trời mưa
Nước dâng tràn con phố

Mặc cho sóng nhấp nhô
Mặc cho chợ đông vui
Anh về với chăn vùi
Giết người tình trong mộng

Tại con sông dài rộng
Tại rừng cao núi thẳm
Bông hoa chưa kịp thắm
Màu đã vàng phôi pha

Em ở lại quê nhà
Vui một mảnh trăng thu
Anh bỗng thành cựu thù
xa bên bờ đại dương

Hôm nào có nước cường
Biển dâng trào con sóng
Bên đại dương anh ngóng
Một bóng hình em ơi

Có những lúc rối bời
Một mình trong trống vắng
Anh tìm trong biển lặng
Một bóng hình em tôi.

thơ thẩn




Trời đổ mưa rào bông nước bay
Hồn ai bì bõm giữa ban ngày
Lang thang không định tìm bờ bến
Bỏ mặc thân gầy bông cỏ may

Hoa gạo nhà ai đã rụng rồi
Giận trời gió cả để hoa rơi
Từ nay bỏ mặc không thèm nhớ
Càng cố quên người càng có đôi

Người bỏ đi rồi khi chửa quen
Vườn hoa chưa nở đã hoang tàn
Chiều nay thờ thẫn bên trời vắng
Vàng nắng nhà ai đèn tối đen

Chỉ một mình thôi bạn với đêm
Thơ thơ thẩn thẩn ở ngoài thềm
Ngước nhìn sao chổi rơi trong tối
Lặng lẽ sương mai ướt gối mềm

Thôi nhé đi rồi mơ ước xưa
Chẳng còn thơ thẩn để đong đưa
Con sông chia cắt hai dòng chẩy
Ai mất ai còn buổi nắng trưa.

Sunday, August 9, 2009

kỷ niệm nhỏ về mẹ

Năm 1972 giặc Mỹ đánh phá miền bắc ác liệt, nhất là chiến dịch 12 ngày đêm bom B52 oanh tạc nhằm đưa Việt Nam trở về thời đồ đá.

Thị trấn nhỏ nơi mình sống ngày nào cũng có báo động , Ngày nào cũng có bom rơi, không gần thì xa, tiếng bom cứ ì ùng , ban đêm chớp bom sáng xanh sáng đỏ.

Trên mấy đồi cao quanh thị trấn đều có pháo cao xạ, xa hơn phía bờ biển còn có cả mấy trận địa tên lửa SAM của Liên Xô.

ngày nào bọn f4 , f111 cũng bay xung quanh những chiếc B52 dài lừng lững từ biển vào . rồi từ bụng đen xì của những thần chết B52 nhả ra từng chùm bom . Rồi những tiếng nổ xé trời xé đất, chớp xanh đỏ chằng chịt ngang trời. Rồi nhà cháy , khối bốc ngùn ngụt, Rồi xác người , xác trâu bò chết khắp nơi.



Mẹ đưa mấy anh em lên tận lưng trừng núi xanh tránh bom. Trên lưng núi mẹ đào một cái hầm . Sáng sớm mọi người còn đang ngủ thì mẹ đã dậy nấu cơm , nấu nước . Cơm nước phải nấu trong hầm , tránh không cho ánh sáng ra ngoài. Cơm chín rồi mẹ mới gọi mấy anh em dậy ăn cơm.

Mẹ dặn dò cẩn thận rồi mới xuống núi đi làm. Mẹ bảo nếu không thấy mẹ về , mấy anh em không được xuống núi, vì ở dưới núi có nhiều người chết. Bố sẽ về đón các con , rừng núi sẽ che chở cho các con. Mẹ nói đừng đốt lửa , đừng để khói bay lên trời, thằng Mỹ nó nhìn thấy khói là nó bắt các con đi .

Sáng nào trước khi xuống núi đi làm mẹ cũng dặn đi dặn lại. Có hôm đi một đoạn xa rồi mẹ còn gọi với lại nói... Buổi chiều hết máy bay cho em ra suối tắm , đừng đi chơi xa nhé...
Mẹ làm ở cơ quan cách nhà mấy cây số , thế mà hôm nào mẹ cũng sáng đi , chiều về trên con đường lỗ trỗ hố bom.

Con đường mẹ đi là trục đường chính được nối từ Trung Quốc , máy bay Mỹ tập trung oanh tạc nhằm ngăn dòng tiếp tế từ Trung Quốc . Cầu cống hầu như không cái nào còn nguyên vẹn , những đường ống dẫn nước cũng bị tình nghi là ống dẫn dầu , đều bị bom phá tan tành. hầu hết nhà cửa bị bom phá hủy , cơ quan , trường học đều phải sơ tán vào hầm .


Mà kể cũng lạ, bom đạn bao nhiêu người chết , bao nhiêu người trở thành tàn tật. Mẹ cứ một mình sáng đi tối về trên con đường đầy bom rơi đạn nổ mà không hề hấn gì . Hình như mẹ được Trời phù hộ.

Ngày ấy mấy anh em còn bé , không biết sợ bom , sợ đạn . Mẹ dặn thấy máy bay thì phải xuống hầm . Mấy anh em cứ thấy máy bay là trèo lên cây nhìn , rồi đứa nào cũng như hoa tiêu chỉ đường . Đằng kia ...Đằng kia ..hai chiếc f4 à không B52 .
Nó chuẩn bị cắt bom ..Nó bổ nhào rồi ..

Cứ thế mấy anh em đùa giỡn với tử thần. Có hôm bom nổ bên kia bờ sông, mảnh bom bay tới lưng núi , chỗ mấy anh em đang sơ tán, Mảnh bom phạt đổ cả ngọn cây dẻ gai .

Chiều mẹ đi làm về , biết chuyện mẹ la . Mấy anh em sợ chui vào hầm . Mẹ nấu cơm xong lại đi tìm, mẹ vào hầm thấy mấy anh em ôm nhau ngủ . Mẹ khóc.

Mẹ ôm mình vào lòng , nước mắt mẹ nhỏ xuống mái tóc vàng hoe cháy nắng. Mẹ nói mẹ không muốn Giặc Mỹ cướp mất con của mẹ . Mẹ la con là mẹ yêu con đó mà .

Chiều xuống khi tiếng bom đạn đã ngớt . Mẹ nói thằng Mỹ nó mệt rồi , nó về nhà nó rồi. Mặt trời đã khuất sau dặng núi phía xa , bóng đêm bắt đầu nuốt chửng lấy khu rừng mấy mẹ con sơ tán. Mẹ nằm giữa đàn con , ru mấy anh em ngủ bằng câu hát dân ca ....

....Tình tính tang ...tang tính tình..
.....cô mình rằng ..ới ..cô mình ơi ..rằng có nhớ ...nhớ anh không..





Năm 2003 mình làm bảo lãnh mẹ sang mỹ, theo diện thăm thân nhân. Goị dây nói về động viên mãi mẹ mới đi . Ngày chuẩn bị lên máy bay, mẹ nói mẹ còn gét Mỹ lắm. Vả lại đường xá xa xôi, một chữ một tiếng không biết, thân già không biết có đến nơi không.

Nếu không vì con rứt ruột đẻ ra nhất định mẹ không đến Mỹ.

Hôm ra sân bay đón mẹ , chờ mãi mà không thấy mẹ đâu. Người ở trên chuyến bay đã ra ngoài gần hết mà vẫn chưa thấy mẹ. Suốt ruột mình định nhẩy vào trong tìm mẹ , nhưng bảo vệ sân bay không cho vào , đành ngồi ở hàng ghế chờ .

Kia rồi , một tay chống gậy , lưng còng còng, đi bên là một em học sinh MỸ, em đang dắt mẹ đi chầm chậm theo sau đám hành khách. Thấy con là mẹ bỏ cả gậy chống chạy về phía con . UI sau bao nhiêu năm xa cách , nay thấy mẹ bằng xương bằng thịt vui thiệt ...Mà sao mẹ già đi nhanh quá , da nhăn nheo đen xạm , móm mém. Mẹ bỗng nhanh chóng thành tâm điểm cho mọi người nhìn . Giữa hàng ngìn người Mỹ hồng hào to béo , có một người phụ nữ nón lá gầy ốm nhăn nheo ...rất việt nam.

Tối hôm đó và những ngày sau mẹ không ngớt khen nước Mỹ. mẹ nói chưa bao giờ mẹ thấy dân ở đâu tốt như ở đây . Đời thủa nhà ai không quen không biết mà họ cứ nhiệt tình giúp đỡ. Mẹ xuống sân bay Atlanta to gấp 10 lần sân bay Nội bài , chữ không biết đọc , tiếng thì không biết nói. đang lo lắng không biết đường nào là đi , đường nào là về , thì có đôi thanh niên người mỹ tới mang hộ gói áo quần , họ nhìn vé bay của mẹ và dắt tay mẹ đi đến chạm chuyển tiếp. họ cùng ngồi chờ với mẹ cả mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi chuyến bay chuyển tiếp tới , họ đưa mẹ lên máy bay rồi họ mới lên chuyến bay của họ .

Mẹ nói đường phố sạch quá ..chẳng thấy ai đeo khẩu trang...đường phố sạch đến nỗi cứ tụt rép ra đi chân đất ..tối về trèo lên giường ngủ không cần rửa chân.

Rồi mẹ khám phá ra một đất nước nhiều nhà thờ quá . cứ đi vài trăm mét lại gặp nhà thờ . Buổi sáng chủ nhật đường phố vắng tanh , hỏi ra mới biết bà con khu phố đi nhà thờ hết . Mình đưa mẹ tới dự một buổi sáng chủ nhật ở nhà thờ gần nhất , chiều về mẹ cứ gật đầu khen bà con trong nhà thờ hiền lành ngoan đạo ..Mẹ nói từ hồi cách mạng mẹ được giáo dục theo hướng khác, hướng chống lại Chúa. Ngày mẹ còn trẻ , bọn trẻ con trong làng cứ hát ..Chúa Giê-su ngồi trong hang đá ..thò cu ra ngoài ...con chó cứ tưởng củ khoai ...

Bây giờ sang Mỹ mẹ hiểu ai là con chó đớp củ khoai của Chúa..



Mẹ thích nhất chợ bán rau ,vào siêu thị Walmat mẹ cứ thích ngắm rau tươi , chả là ở Việt Nam mẹ không dám mua rau ở chợ . Mẹ nói rau ở chợ toàn bón hóa chất , người ăn ngộ độc vào bệnh viện cấp cứu . Rồi hàng hóa thực phẩm ế thừa từ Trung Quốc tràn sang , người dân ăn vào bị ung thư . Có nơi cứ mười người thì một bị ung thư chết.

Mình nói sao mẹ không đề nghị lên các cấp lãnh đạo ngăn chặn tình trạng nguy hiểm đó . Mẹ chửi tiên nhiên bố chúng nó , chúng nó chỉ lãnh ăn thôi , chứ lãnh đạo gì , chẳng còn đảng điếc gì, chúng nó biến chất rồi.




Hai năm sau khi mẹ thăm Mỹ về , cái phố mẹ ở người chết vì ung thư rụng như sung..
Ông Hải đen....Ông Khanh bí thư.....Ông sơn công nhân...cô Cam vợ chú Phúc ..Anh Điền chồng chị Dung... nhiều lắm mình không nhớ hết....tất cả đều bị ung thư chết trong đó có ......mẹ.


Thế là bom đạn , máy bay B52 thần chết không giết được mẹ. Nhưng đạo đức suy đồi , hàng hóa giả tạo, hóa chất độc hại đã giết mẹ.

Bây giờ ngồi viết những dòng này, lại thấy mình có lỗi , giá như ngày ấy mình giữ mẹ ở lại Mỹ thì chắc chắn mẹ còn sống.

Saturday, August 8, 2009

Giọt nắng



Bay đi giọt nắng bên đồi
Hồn ai một bóng đứng ngồi không yên
Lang thang gió thổi khắp miền
Tìm trong biển vắng con thuyền mộng mơ

Mộng đẹp đem gửi vào thơ
Nhờ mây mang tới bến bờ yêu thương
Nắng đi xa khuất dặm đường
Biết chăng nắng có tỏ tường chữ mơ

Sao Trời sinh hạ chữ ngờ
Cho mây ngờ gió cho đò sang sông
Hôm nay đứng giữa chợ đông
người không một bóng ai trông nắng vàng

Wednesday, August 5, 2009

Đi thăm nuôi

Dạo này nó như thằng mất hồn, cứ thơ thẩn một mình dọc hàng rào kẽm gai. Cái hàng rào bên dưới có mắt cáo bằng sắt, ngày mới đến còn dễ nhìn ra biển. Từ ngày bị một nhóm người dùng kìm cắt rào trốn trại , hàng rào đã được gia cố thêm một tấm tôn dầy, chạy suốt xung quanh trại. Vậy nên không còn chỗ nhìn ra biển , không còn chỗ để mà ước, để mà mơ cái tự do nồng lộng gió trời biển cả .

Duy nhất còn cái cổng ra vào là họ không hàn tôn , chỉ có song sắt , những cái song sắt to như ngón chân cái chạy dọc từ dưới đất .
Nó tì cái mặt của nó vào hàng song sắt đứng trầm ngâm hàng giờ . Trước mặt nó là biển , những ngày gió lớn sóng cuồn cuộn. Từng đàn hải âu bay theo đuôi những tầu đánh cá , chúng cứ nhào xuống lại bay lên sau đít tầu , tiếng chim ríu rit , mùi biển , mùi cá tanh tanh ,

Tâm hồn nó trống trải rỗng không, mắt nó nhìn biển mà chẳng thấy gì . Không thấy chim , cũng chẳng thấy tầu. Cả biển cũng không thấy. Trong mắt nó chỉ còn hình một người , người đó từ đằng xa kia đi về phía nó , người đó bước trên mặt nước , bay qua chiếc tầu đánh cá, đàn chim hải âu bay rạt ra hai bên .

Người đó mặc một cái áo dài trắng , tóc ngang vai đang cười với nó bên ngoài hàng rào . Hình như có tiếng nói đâu đây , rồi nó lại nghe thấy em hát , câu hát ngày nào em vẫn hát mỗi khi chỉ còn hai đứa chúng nó trong văn phòng.....

.......Anh nói đi, Anh nói đi. Dù chỉ một lời làm tan nát lòng nhau......

Đúng là em rồi , em đang đứng kia cách nó chỉ một thước , mà sao em không bước thêm một bước nữa , chỉ một bước nữa là nó cầm được tay em , tay nó vươn dài qua song sắt , hụt hẫng . Rồi nó gọi , gọi khản cả cổ , mà hình như em không nghe thấy , em vẫn hát .....

..chỉ còn đôi ba phút bên nhau.......

Nước mắt nó nhỏ xuống hàng rào kẽm gai từng giọt , từng giọt . Hình ảnh em nhòa dần , nhòa dần. Một cơn gió từ biển thổi vào , gió mạnh lắm , gió đưa em đi đâu ?



Ngày liên hoan chia tay Loan , người yêu nó ngoài trường TCI thật là buồn . Nó đã chuẩn bị đón nhận buổi chia tay từ mấy tháng trước , nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy hụt hẫng , trống vắng.

Buổi liên hoan chia tay em thật đông đủ , có cả hai bà tây giám đốc tới dự , mấy trăm giáo viên . ngồi chật cả phòng thể dục . Em không son phấn gì ,nhưng rất đẹp. Em vẫn ăn mặc như mọi ngày , nhưng trông em buồn . Mọi người cười nói chúc mừng em được ra tự do . Ngày mai bằng giờ này em là người tự do rồi. Có chồng người Việt hẳn hoi. ai cũng mừng cho em.

Nó biết em đang buồn lắm , nhưng em vẫn phải lăng xăng đi lại , bắt tay người này , viết lưu niệm cho người kia, mắt em chốc chốc lại nhìn nó . Nó ngồi im một chỗ cố bình thản như không , mà trong lòng thì như sát muối . Anh Thủy , thằng Thành bạn nó cũng ngồi gần đó . Hình như anh Thủy cũng biết chuyện , thấy anh nhìn nó vẻ ái ngại .

Khi bữa tiệc còn đang vui vẻ thì em nhờ anh Thủy đạo diễn tiếp , còn nó và em thì kéo nhau chốn vào phòng máy in . căn phòng bé tí , mấy bà tây chỉ đặt hai cái máy in dùng để in giấy tờ cho nhà trường . Đây vẫn là nơi chúng nó hò hẹn sau những giờ làm việc.





Nó bừng tỉnh vì ai đó đập vào vai nó..... Anh Hà người cùng thuyền, từ năm năm nay hai anh em nó vẫn gắn bó với nhau , vẫn chia xẻ ngọn bùi đắng cay. Anh Hà biết nó đang nghĩ gì . Anh không nói gì cả , mà anh đứng cùng nó nhìn ra biển mênh mông . lại một cái tầu cá nữa về cảng , bây giờ là 5 giờ chiều , các tầu đánh cá ven bờ bắt đầu lục tục kéo nhau về bến. Mặt trời tròn như cái mâm , vàng ệch, đang ngả xuống sau mấy hòn đảo xa xa .

Anh Hà đi tìm nó về ăn Cơm . Hôm nay là ngày Giỗ bố anh , anh có đứa em gái ở Canada gửi cho mấy trăm để làm giỗ. Nghĩ cũng tội , anh là con trai trưởng , mọi thủ tục cúng giỗ là anh phải lo , nhưng mà sống trong trại cấm lấy gì mà lo . Hôm trước anh nhờ mấy người phiên dịch ra ngoài tự do mua được mấy bao thuốc, mấy chai nước coca. Anh cũng xuống nhà bếp mua thêm ít thịt . Thế là mấy anh em cũng xoay sở được một mâm cúng nho nhỏ.

Bữa cơm hôm nay có cả người yêu anh. Chị Dần, chị đến Hông Kông với một con nhỏ . Ngày mới tới đây. Người ta cho chị ở buồng độc thân nữ. Dạo này các cô các chị ở buồng độc thân nữ đua nhau tìm mối hôn thê ra tự do. Hồi mới thành lập buồng hơn trăm cô , bây giờ chỉ còn không đến chục cô . Người yêu anh Hà thật dũng cảm , chị cũng đựơc người ta giới thiệu lấy một người Hông Kông nhưng chị từ chối. Chị ở lại trong trại với anh. Hôm nay trông chị thật hạnh phúc. Chị mặc bộ đồ mới gửi mua ngoài tự do rất đẹp. cái áo màu hồng , cái quần tây bó sát , tóc chị dài tới hết lưng . Đúng như người ta nói ..Gái một con trông mòn con mắt. Chị đang nhanh nhẹn nấu thêm nồi nước . Mọi thứ khác thì chị và anh Hà đã nấu xong từ trước.

Nó chạy lại giúp anh cất dọn cái bếp than củi, ở trong trại dạo này họ phát than củi cho bà con chế biến đồ ăn , cải thiện món . Thức ăn nhà bếp nấu thì không thay đổi , ai cũng có phần như ai . Nhưng nhà bếp họ chỉ nấu qua loa cho lấy lệ , hợp thức hóa thủ tục. Sau khi chia cơm , thức ăn bà con cần phải nấu lại theo khẩu vị từng gia đình .
Kể cũng hay . Một buồng trăm người . vài chục gia đình là vài chục cái bếp đốt than củi. Nhà nào không có bếp thì nấu sau một tí . chờ người có bếp nấu trước , xong mượn bếp nấu lại đồ ăn .





Anh Hà đã tắm và thay quần áo xong, anh đang thắm hương cúng trên cái giường sắt tầng ba . Buồng hơn trăm người , mọi ngày ồn ào là thế , mà bây giờ ai cũng im lặng . Hình như ai cũng nghĩ về quê hương, nhớ về những người đã khuất . Mùi hương thơm thoang thoảng càng làm cho người ta nhớ về cội nguồn , có người rớm rớm nước mắt.

Chị Dần ở dưới cuối buồng đi lên đưa thêm cho anh Hà chai Rượu. Rượu chị mới mua ở buồng 9A, buồng ấy là buồng đầu gấu , họ được quyền nấu rượu .

Ngày mới đến trại cấm , cánh đàn ông bị nhốt trong lồng thèm rượu mà không sao lần ra rượu . Phải mất đến năm thứ hai , một nhóm người chuyển từ trại khác vào đây chuyền cho bí quyết nấu rượu bằng cam . Mọi người hồi hộp nấu thử , sau bẩy ngày chờ đợi chai rượu đầu tiên trong trại tù ra đời , cả trại ăn mừng .

Từ bấy giờ quyền lợi đặc biệt này được các đồng chí lãnh đạo trại độc quyền . Lãnh đạo trại bổ nhiệm một số buồng được nấu rượu , nhưng phải đóng thuế cho lãnh đạo .

Dân tình ủng hộ , vì dù sao họ cũng có thêm cải thiện cho đời sống trong trại tù . Có điều họ cũng không được vui mấy, ấy là khẩu phần cơm của bà con bị cắt xén . Lãnh đạo trại lấy cơm để nấu rượu cùng với cam . Những người ăn ít thì không sao , khổ nhất những người ăn khỏe. Chia đi chia lại cũng chỉ hai lưng chén nhỏ . Mấy chàng độc thân đang tuổi ăn tuổi ngủ bị đói thường xuyên. Được cái bà con sống rất yêu thương nhau, những gia đình nhiều con nhỏ ăn không hết cơm thường cho các cậu độc thân cơm thừa , vì vậy đám độc thân cũng đỡ khổ.




NÓ vừa mới ngồi xuống chưa kịp ăn thì thằng Thành bạn nó gọi í ới. Nó tụt từ tầng ba xuống , chạy ra ngoài sân. Thành đang cầm trên tay tờ thông báo số thẻ thăm nuôi trong ngày . Nó có số thẻ thăm nuôi lần chót .

Từ ngày đến Hồng Kông không bao giờ nó có thăm nuôi. Có ai thân quen ngoài tự do đâu mà có thăm nuôi. Nghĩ vậy nên nó không bao giờ quan tâm đến chuyện đó.

Thường thì ngày nào cũng có người trong trại ra phòng thăm nuôi . Nhất là từ khi trại có phong trào hôn thê người Hồng Kông, Các chú dể tương lai vào thăm nuôi nhiều. Các cô lấy chồng ngoài tự do mỗi lần đi thăm nuôi về là túi lớn túi bé cười như hoa . Mọi người đến túm tụm thăm hỏi , chia quà, chia bánh kẹo , vui được một lúc. Mọi người ai về nhà đấy các cô lại ngồi khóc thút thít vì thương.....trại cấm.

Có mấy cô biết là sắp phải hiến tấm thân ngọc ngà cho mấy ông già Tầu , vội vàng yêu khẩn cấp . Sướng nhất là mấy anh chàng độc thân được các cô chấm điểm. Mấy anh tốt số vừa được yêu , vừa được ăn, vừa được hút . Được đủ thứ, các cô cứ lấy của chồng già nuôi thằng trai tơ. Lấy của bộ đội nuôi anh du kích.



Mặt trời đã xuống hẳn dãy núi phía tây , những tia nắng vàng yếu ớt phản chiếu từ mặt biển hắt vào hàng rào kẽm gai lờ mờ . Nó phải đi nhanh ra cổng cho cảnh sát đếm người và dắt ra phòng thăm nuôi. Cành sát làm thủ tục cũng nhanh , vì bây giờ là chuyến thăm nuôi cuối cùng trong ngày nên có ít người đi .

Phòng thăm nuôi nằm trên ngọn đồi nhìn xuống toàn trung tâm giam giữ whitehead. Đó chỉ là một dãy nhà tôn , bên trong có một dãy bàn dài hình chữ U , mỗi bên đều có hàng ghế. Hàng ghế bên trong dành cho người trong trại cấm, hàng bên ngoài dành cho người ngoài tự do. Hai người có thể cầm tay nhau , có thể với qua bàn mà hôn nhau được , mặc dù đó là phạm luật.


Trên đường đi nó cũng đoán là chỉ có em thôi . Em vào thăm nó sau mấy tháng ra tự do . Mấy tháng qua nó sống như người không hồn. Trong đám người ra thăm nuôi này , mỗi mình nó là đàn ông, còn lại toàn là các cô độc thân hôn thê Tầu Khựa.

Các cô vừa đi và bô bô nói chuyện, có cô nói . Thằng chồng tao già lắm , sắp chết rồi, Trâu già mà ham cỏ non, tao mà làm vợ hắn , tao bắt hắn đêm bẩy ngày ba cho hắn đi luôn ....Tao thành bà chủ hơ hơ. Còn có em thì khoe chồng tương lai bị thọt chân , mà béo như con heo trông gớm chết , em mà ra tự do là em trốn luôn đến nhà bạn em, dại gì mà ôm thằng chồng thọt. Ôi đủ các thứ chuyện , các cô hình như chẳng có gì buồn phiền.

Một mình nó lầm lũi đi sau cùng, vui buồn lẫn lộn.

Kia rồi , nó vừa bước vào phòng thăm nuôi là nhận ra em ngay . Mới có mấy tháng mà trông em đã khác rất nhiều. Bốn cái đèn cao áp bốn góc nhà sáng trưng mà trông em vẫn đen sạm , gầy ốm . Có điều là em mặc quần áo khác với ngày còn trong trại , Hôm nay trông em giống đặc người Tầu , Tóc em cũng để kiểu Tầu . Em đang cười như lắc nẻ , tiếng cười giòn tan làm nó tỉnh cơn bàng hoàng. Em trèo cả lên bàn với sang ôm lấy nó hôn lấy hôn để , chẳng cần để ý , chẳng cần sấu hổ với ai . Đến khi viên cảnh sát trông coi đến nhắc nhở em mới buông nó ra .


Chỉ những ai từng sống trong tù , chỉ những ai từng có những tình yêu cháy bỏng mới nhận thấy thời gian trong phòng thăm nuôi nó vô giá như thế nào. Người ta trước khi đi thăm nuôi đã chuẩn bị bao nhiêu quà cáp , chuẩn bị bao nhiêu ý tưởng . Bây giờ gặp nhau quên hết , hai đứa chỉ đứng cầm tay nhau ngậm ngùi. ba mươi phút thăm nuôi trôi qua đến... vèo.

Nó không kịp nói với em lời cuối ..Nhưng hình ảnh em đã khắc sâu vào tận tim gan nó. Hình ảnh em mặc bộ quần áo Tầu , tóc bím kiểu Tầu , hai hàng nước mắt lau vội nó không bao giờ quên.

Tuesday, August 4, 2009

thành 3A

Hồi ở trại tị nạn Whitehead, mình hay sang buồng 3A chơi với thằng Thành. Nó làm cùng trường TCI ,

Buồng 3A có khoảng hơn trăm người cả gia đình , cả độc thân. Buồng có hai dãy giường sắt kê sát tường , chạy suốt từ ngoài cửa tới cuối buồng . giường sắt có 3 tầng , mình đứng thẳng hơi kiễng chân là với tới tầng 3.

Ban đêm giường nào cũng có màn gió che kín , gia đình thì ở tầng dưới , độc thân thì ở tầng trên cùng.

Giường của Thành ở gần giữa buồng , bên trên nó là giường anh Bắc chị Mai , hai người bạn già độc thân cặp nhau thành gia đình. Hôm qua anh Bắc vừa bị một người ở buồng 1A , buồng của người miền đông đâm một nhát kiếm xuyên qua người . Anh đi cấp cứu rồi , không biết sống chết thế nào.

Trại mấy nghìn con người ô hợp , hết đánh nhau phân chia miền vùng lại đánh nhau vì miếng cơm manh áo. Rồi gia đình lục đục , vợ chồng cắn xé.


Mới 6 giờ sáng mà ánh nắng đã chàn ngập khắp trung tâm giam giữ. Những tia nắng buổi sớm chiếu rọi vào những cuộn dây kẽm gai màu ánh bạc lấp lánh. Một đàn chim sẻ đang tung tăng nhặt những hạt cơm khô khốc trên nền si măng, thấy người bay tỏa hết lên hàng rào.

Sân bóng chuyền ngay trước cửa buồng 3A có mấy người dậy sớm thể thao vẫn còn đang hò hét . Kẻ đập người đỡ , thi thoảng có người phát bóng quá mạnh , trái bóng bay vượt hàng rào ra ngoài , thế là hết chơi , họ lại phải gửi người mua bóng từ ngoài tự do.

6 giờ sáng , các buồng đang chia đồ ăn bữa sáng , trong trung tâm giam giữ cứ hai trại thì chung một nhà bếp . Nhà bếp rộng , to , được trang bị hiện đại để nấu cơm cung cấp cho từ 5 đến 6 ngìn người ăn. Trong nhà bếp chỉ có một nhân viên cảnh sát giám sát , còn lại toàn người Việt là đầu bếp . Các bữa ăn được thay đổi theo chu kỳ , như thứ hai buổi sáng ăn cháo , bữa trưa ăn cơm với thịt bò , bữa tối ăn cơm với thịt heo . Thứ ba lại đổi món ăn như . Sáng ăn chè đỗ , trưa ăn cơm thịt heo , tối ăn cơm cánh gà . Chỉ có mấy món như vậy họ thay đổi , và khẩu phần ăn cũng chỉ vừa đủ cho người ta sống , không có dư.


Sáng nay ăn cháo với bánh mì, mình chúa gét ăn cháo. Không thèm lấy khẩu phần cháo buổi sáng , mình sang buồng 3A chơi. tới đầu giường Thành , nó vẫn đang ngủ, Thúy vợ nó đang hai tay bê tô cháo, mồm thì gọi chồng : voi ơi dậy ăn cháo..voi ơi dạy ăn cháo.


thằng Thành vẫn còn ngủ, nó cởi trần khoe đủ mấy chục cái xương xườn. Mấy ông bà già ở những giường bên dưới đang cho mấy đứa con nít ăn sáng, tiếng trẻ con khóc , tiếng người lớn quát tháo , tiếng gáy như kéo cưa của mấy anh độc thân thức khuya vẫn vang như sấm. Cái nóng mùa hè , tiếng ồn trại cấm không đánh thức được giấc ngủ muộn . Mình phải lay vai gọi thằnh Thành mới tỉnh ngủ.

Mình hỏi sao ngủ gì mà ngủ như chết , vợ nó cười ..nói đêm qua em bảo anh ấy mệt rồi nghỉ thôi anh ấy nói yên tâm anh khỏe như voi ...thế mà sáng nay ngọi mãy voi dậy ăn cháo mà không được.

Được cả hai vợ chông đều vui tính . Ngày trước ở Việt nam chúng nó là bạn thân từ bé , học cùng lớp . Hợp tính nhau lớn lên thành vợ thành chồng , vợ làm giáo viên trường làng, chồng đi nghĩa vụ quân sự.

Ngày thằng Thành ở trong lính , nó sướng như vua con.

Friday, July 31, 2009

giấc mơ mèo

Giọt nắng chiều trượt chân
Rơi xuống sân nhà mình
Có con mèo đứng lại
Nhìn giọt nắng thật xinh

Con mèo sướng đinh linh
Vui chơi cùng giọt nắng
Nghĩ nó cũng giống mình
Hai kiếp đời gặp mặt

Giọt nắng chiều e thẹn
Sợ lắm không chơi đâu
Ai thèm câu con mèo
Biết đâu mèo ăn chuột


Con mèo hơi giật thột
Ừ nhỉ nắng nói phải
Mèo quay đi nói lại
Bai nhé hạt nắng xinh

Nhưng phép lạ thiên đình
In hình nắng trong tim
Mèo ta ngủ lim dim
Vẫn mơ về hạt nắng

Giật mình tỉnh giấc mơ
Mèo tìm trong trống vắng
Khung cửa sổ soi nắng
Mèo gõ phím làm thơ.



.......................................................................



Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa
Có con heo nhỏ đội mưa đi về
Đường đời lắm chuyện nhiễu khê
Heo kia trượt ngã bị phê mấy lần

Một hôm heo đứng tần ngần
Ở đâu mèo lạ bất thần nhả thơ
Thơ mèo toàn mộng với mơ
làm cho heo nhỏ ngẩn ngơ cả ngày

Heo rằng khốn cái ông này
Tại ông bánh vẽ ông đầy đọa tôi
Xin đừng ong bướm nói chơi
Bông hoa dẫu đẹp chỉ đôi ba thì

Mèo rằng chẳng có mấy khi
Yêu đời gõ phím có gì lạ đâu
Dẫu rằng trời có mưa ngâu
Mưa lâu thấm đất hoa sầu thành tươi

Mèo tui đâu dám có lười
Thấy heo ủn ỉn chỉ cười HÔNG CHÊ
HÔNG CHÊ thì mặc HÔNG CHÊ
Cớ sao mèo lạ làm phê heo nhà

Phê mà cũng cãi được ta?
Phê mà cũng cãi được ta?

giỗ mẹ





Chiều nay sao trống vắng
một mình nhìn mưa rơi
mà sao thấy bồi hồi
Nhớ mẹ già đi xa

Ngày bé ở quê ta
Trong mưa bom bão đạn
Mẹ băng qua ruộng cạn
Nuôi một đàn con thơ

Hố bom sâu làm hầm
vỏ trái đạn làm ly
Mẹ chăm con mọi thì
cả khi nắng khi mưa

bát cơm là hạt dưa
bát canh là nước suối
mẹ nhường con hạt muối
bát mẹ đầy nước mưa

Ngày gian khổ cũng qua
Con đi xa biền biệt
Có mấy khi về nhà
mẹ nhớ con da riết

Chiều nắng vàng ngọn cau
Mẹ lau dòng nước mắt
Thương con không gặp mặt
Con bây giờ nơi đâu

Ngày con về không gặp
Nắng đã tắt bên đồi
Con ngồi bên mộ đôi
Bà nội và mẹ tôi

mẹ ơi bà nội ơi
hôm nay con tạ tội
Xin Chúa TRời chứng giám
Mẹ tha tội cho con

Mẹ tha tội cho con


.....................................................................................




Giờ này ngày ấy năm xưa
Mặt trời khuất núi mẹ chưa thấy về
Nhớ mẹ con chạy ra đê
À ê tiếng khóc ngủ mê ngoài đồng

Kiếm cơm mẹ chạy chợ đông
Một mình mẹ gánh cả sông nước đầy
Chiều vàng tắt nắng chân mây
Mẹ còn lội nước trâu cầy ruộng sâu

Đêm khuya đốt lửa đèn dầu
Mẹ ngồi khâu áo gối đầu cho con
Bố đi xa biệt nước non
Mẹ ra chống bão để còn mái tranh

Chiều về nắng đổ quá nhanh
Con chưa báo hiếu mẹ thành tổ tiên
Theo mây con trải khắp miền
Hỏi thăm biển núi tìm hình mẹ ơi



..........................................








Nắng đổ ngọn cau một chấm vàng
Trời thu lạnh lẽo kiếp lang thang
Một mình ngồi nhớ về quê mẹ
Mộ mẹ xanh màu trong nghĩa trang

Mẹ đã xa rồi nơi thế gian
Để con thương tiếc mẹ vô vàn
Ước chi con có mẹ bên cạnh
Trời biển sao bằng quà Chúa ban

Con biết ngày đi mẹ rất thương
Mẹ thương con mẹ ngủ ngoài đường
Từ nay còn có ai chăm sóc
Con mẹ đói no chuyện bất thường

Mẹ gọi con về khi mẹ đi
Thều thào mẹ nói lời chia ly
Con quỳ tạ tội xin tha thứ
Nước mắt gắn dài chẳng đáng chi

Mộ địa nơi kia lạnh nước sông
Mẹ ơi ở tận phía trời đông
Có con đứng đó hong hình mẹ
Nước mắt lưng tròng chẩy tận trong.


...............................................................................








Nấm mồ
Căn nhà hoang lạnh giá
Rất xa mà rất gần
Hình như mẹ vẫn còn vá áo cho con
Con nhớ như in những ngày con lon ton theo mẹ
Con nhớ như in những ngày như gà con chiêm chiếp theo bầy
Hôm nay
Mẹ đã là người thiên cổ
Mẹ về với tiên tổ
loài người?

Mẹ đi
Trái đất cũng đi
Trăng đêm không còn, mặt trời đã tắt
Gió bỏ đi mất, mây bay hướng nào không còn gì cả
Mẹ ơi! con giờ đây như cánh hạc bay một mình
Không định bờ bến
Đi đâu?

Mình con lang thang
Con đi tìm mẹ khắp bốn phương trời xa ngắt
Đến cả những vùng lạnh ngắt lạnh ngơ
lơ phơ cỏ lạ
lá vàng

Nơi con đến chẳng khác quê ta
Cũng sóng lớn cũng đồi cao gió cả
Cũng nhiều mả
Tối đen

Con chỉ ước tìm ra nơi mẹ ở
Có phải mẹ ở tận chân trời góc bể

Con đi

Con chỉ mong đến bên chân mẹ
Có phải mẹ ở trên mây ngàn gió núi

Con đến

Mẹ ơi! mẹ ở đâu , mẹ ở đâu ?

.................................................................................






À ơi con ngủ cho ngoan
Tiếng ru của mẹ vắt ngang lưng trời
Chiều nay nắng ngã rụng rời
Chìm trong trống vắng thấy đời mẹ tôi

Đồng chiêm nước lụt sóng bồi
Một vai mẹ gánh cả đồi ước mơ
Đàn con chiêm chiếp ngây thơ
Mẹ chăm mẹ tưới cho mơ được mùa

Mưa bom bão đạn như đùa
Bo bo hạt mạch cúng chùa thắp hương
Thân gầy vai mỏng trên nương
Củ khoai hạt bắp nắng sương mẹ từng

Bão qua nước rút chưa mừng
Nắng kia đã khuất muôn trùng núi non
Lần trong ký ức lối mòn
À ơi tiếng mẹ vẫn còn đâu đây.

TRƯỜNG TCI

Tối hôm qua nó thức khuya chấm điểm thi cho học sinh , sáng bảnh mắt rồi mà nó vẫn say sưa kéo gỗ. Đến khi anh Hiền người trong tổ chia cơm ở trong buồng đập thành giường đánh thức .

..keng ..keng ..keng …… Dậy dậy lấy đồ ăn , bộ hôm nay tính không đi làm hả?

Nó giật mình, liếc nhìn đông hồ . Ui đã 6.30h sáng . Nó chồm dậy , ngoài sân học sinh khối sáng đang lục tục kéo nhau ra cổng trại xếp hàng.

Trời mùa hè , đêm ngắn ngày dài. Vừa chợp mắt đã thấy sáng ,ánh sáng chan hòa rực rỡ, từng tia nắng sớm soi qua cửa sổ vào tận giường nó đang nằm, bực thật. Nhưng mệt thì mệt vẫn phải dậy đi làm chứ, léng phéng mấy bà tây giám đốc cho nghỉ việc luôn.

Nó ở trại cấm một mình , người nhà nước thư ba không có , tiếp tế bên ngoài tự do cũng không , phải cẩn thận , nghĩ vậy nó nhanh nhẹn vắt cái khăn mặt , với tay lấy cái bàn trải đanh răng rồi tụt xuống dưới , cái giường sắt ba tầng kêu két két , hai gia đình ở bên dưới nó thì vẫn kéo kín mà gió ngủ im , chắc đêm qua họ xem phim trưởng Hồng Kông . Dạo này trên kênh TV chiếu nhiều phim trưởng dài tập lắm , nhưng nó đâu có thời gian mà xem , vì phim trưởng thường chiếu vào khuya , mãi đến ngần sáng mới kết thúc.

Không khẩn trương đi làm , mất việc là khốn.
Công việc trong trại tị nạn đâu có nhiều , xin được cái xuất gõ đầu trẻ con như nó cũng là cái phúc trời cho , chứ người nhiều việc ít , kiếm việc đâu có rễ .

Những việc nhẹ nhàng trong trại thì con em bọn đầu gấu nó chiếm hết , chả bao giờ đến lượt nó . Mà ai không phải là con em lãnh đạo trại thì cũng phải cúng biếu cái gì đó thì mới may ra có cái xuất đi rửa nhà vệ sinh , hay đi quét rác quanh trại .

Hồi năm ngoái nó nộp đơn xin phỏng vấn làm giáo viên tiếng Anh . Cả trại mấy ngìn người họ chỉ cần một giáo viên tiếng anh , may sao qua phỏng vấn nó lại được nhận. Tuy lương giáo viên trong trại chỉ bằng 1/10 ngoài tự do , nghĩa là mỗi tháng nó được $180 HK . Trong trại cấm số tiền đó cũng là ước mơ của nhiều người , nó sẽ giải quyết khối thứ .

Nó đi xuống đến cuối buồng , chà …...Đông người quá , đúng là giờ cao điểm , vì buồng hơn trăm con người chỉ có hai cái vòi. Nước chẩy dò dò như nước đái bò. Hồi mới vào trại thì cũng ok lắm , nghĩa là nước chẩy nhanh , mọi người rửa cũng nhanh. Nhưng bây giờ mới sau vài năm, bao nhiêu hệ thống nước người ta xây cho đều bị mọi người đập phá . Người ở đầu nguồn đập ống nước ra để cho nước chẩy nhanh hơn , cho nên nước ở cuối nguồn chỉ còn chẩy nhỏ giọt .

Mà không hiểu sao cái dân Việt mình ở đâu cũng giỏi phá , giỏi đánh giết nhau . Còn nhớ ngày ở Việt nam , công ty mới nhận từ bên Liên Xô mấy cái máy camax mới toanh , vừa về đến công ty , chưa kịp đưa vào sử dụng thì đã bị vặt trụi hết , đến khi mang vào sử dụng thì mất đủ thứ , không thể vận hành được.

Ngày đó máy móc thiết bị nhập từ Liên xô có hàng chữ cccp , chúng nó đọc thành Các chú cứ phá…

Ôi... cả nước phá , người công nhân chân đất thì ăn cắp cục sắt vụn. Cán bộ lớn thì ăn cắp dự án , ăn cắp kế hoạch.



Mãi rồi nó cũng làm xong cái thủ tục buổi sáng , không kịp ăn sáng , nó thay quần áo rồi cầm vội cái cặp giấy tờ, vừa đi vừa chạy ra cổng trại.

Mọi người đã xếp hàng đầy đủ , mấy trăm học sinh của hai phân trại 3 và 4 đang đứng thành hàng cho cảnh sát đếm . Việc đếm người được thực hiện mỗi khi có người ra hay vào trại . Học sinh và giáo viên đều phải xếp hàng cho cảnh sát đếm và khám xét , nếu ai vi phạm nội quy , sẽ không được ra hay vào .

Buổi sáng gió thổi từ biển mát rượi , hôm nay gió to , mấy cuộn dây kẽm gai bên trên hàng rào rung lên từng hồi . Phải nói không khí ở đây trong lành hơn cái ngày còn ở trại Samsuipo . Ngày ấy tuy ở giữa thành phố nhưng không khí thì ngột ngạt , xe cộ chạy rầm rầm ngày đêm . Ở đây xa thành phố , lại sát biển , yên tĩnh hơn .

Nó đến muộn nên đứng sau cùng , phía trước cảnh sát đang khám mấy người phiên dịch đưa người đi viện . Lại phải đợi khám , đợi đếm . Có những ngày đứng mỏi cả chân , ai đời xếp hàng từ 6 h sáng mà đến 8h cảnh sát chưa đếm song. Mất toi hai tiếng.

Họ khám những người phiên dịch lâu hơn , vì những người này có nhiệm vụ đưa bệnh nhân đi ra bệnh viện ngoài tự do , khi về thường có đồ giấu trong người. Trong mỗi phân trại đều có trạm y tế , nhưng những người bệnh nặng vẫn phải ra bệnh viện ngoài thành phố .

Những người phiên dịch sau khi đưa người bệnh nhân đến viện là tranh thủ đi chợ , họ là nguồn cung cấp quan trọng những mặt hàng trong trại không có , như thuốc lá thơm , bánh , kẹo , kim , chỉ quần áo ..v..v..trăm thứ khác nhau.

Bà con trong trại ai muốn mua gì , cứ gửi , tất nhiên là họ phải ăn lãi . Vì thế những người phiên dịch trong trại họ làm giầu. Tuy nhiên làm ăn thì cũng có những vận đen đỏ . Thi thoảng họ bị cảnh sát trại khám tịch thu hết hàng , thế là mất hết.






Mặt trời mùa hè đã lên khỏi đỉnh núi bạc đầu, ánh nắng xuyên qua hàng rào gay gắt. Mấy người đã xòe ô lên che đầu, mấy đứa học sinh thì đặt quyển tập nên đầu. Vừa mới sáng mà đã oi oi , ai đó lẩm bẩm. Đột nhiên nó thấy anh Thủy đi về phía nó.

Anh Thủy tổng hiệu trưởng sáng nào cũng hỗ trợ cảnh sát đếm học sinh .
Anh dong dỏng cao , khuôn mặt hiền từ phúc hậu , mái đầu đã bạc trắng từ khi nào.
Hồi ở Việt nam anh Thủy là giáo viên kỳ cựu trường cấp 3 thành phố Hòn Gai . Vợ anh cũng là giáo viên dậy giỏi . Hai anh chị cũng đến Hồng Kông cùng năm 1989 với nó.

Mọi người trong trường ai cũng tôn trọng , một phần họ cảm phục tài năng , một phần họ yêu mến tính đức độ của hai anh chị .

Anh đến ngần nó rồi nói vừa đủ nó nghe . Thành đâu ?

Ừ nhỉ . Thành đâu nhỉ , bây giờ nó mới nhớ đến thằng bạn nó . Thằng Thành nó ở cùng trại nhưng khác buồng ..Buồng 3A ..nên nó vẫn thường gọi là Thành 3A.

Nó không biết trả lời ông tổng hiệu trưởng ra sao. Nó cứ tưởng mình là người đến muộn nhất , ai ngờ còn thiếu Thành . Tối qua nó với Thành cùng thức khuya làm tổng kết điểm cho học sinh.

Những người ra vào trại thường xuyên như bọn nó đã được đăng ký với cảnh sát . Việc vắng mặt là phải báo trước cho người ta . Nếu không có lý do là tất cả mọi người phải đợi, phải tìm , vì cảnh sát luôn nghi ngờ thuyền dân chốn trại.

Mấy trăm giáo viên và học sinh khối sáng lại phải đứng đợi , mỏi chân , chói nắng. Mấy người phía trước đã tỏ ra bực mình , có người đang lằm bằm….....Thức khuya cho lắm vào... bây giờ đi đâm hàng rào , người thì như con cào cào .

Vừa lúc ấy thì Thành xuất hiện , đúng là cào cào di động . Nó cao ngổng cao ngều như cây nêu ngày tết, vừa đi vừa ngáp ngủ . Trông nó thế mà một thời khét tiếng , đi đâu cũng có miếng. Từng khoác áo đại úy , chỉ huy trưởng một con tầu quân cảnh của đặc khu Quảng Ninh , oai ra phết.

Mọi người thấy nó thì thở phào, Ai cũng như trút được gánh nặng , nếu không có nó, mọi người cứ phải đứng hứng nắng không biết đến khi nào .


Tiếng mở cổng bắt đầu lạch cạch , Cái dây xích chó to tổ bố va vào nhau kêu chói tai, cái cổng sắt nặng hàng tấn từ từ mở ra . Học sinh lần lượt đi ra theo hàng một . Đi dọc hàng rào kẽm gai, con đường duy nhất dẫn ra trại TCI , hai bên đường là các trại thuyền dân. Các giáo viên chủ nhiệm phải đi kèm theo lớp của mình.

Đoạn đường từ trại 4 nơi nó ở đến trường học chỉ khoảng 1 cây số . Nhưng ngày nào cũng phải mất 2 tiếng mới đi đến nơi.

Nó khoái chí vừa đi vừa hát, gió vẫn thổi mạnh , mang theo mùi cá biển tanh tanh lồng lồng . Phải nói ra khỏi trại , đi ra ngoài một lát cũng thấy sướng. Cái không khí bên ngoài trại khác hẳn ở trong, mặc dù gió biển thổi vào cùng lúc, nhưng ở ngoài nó có cái cảm giác của tự do . Thực tế nó vẫn trong trung tâm giam giữ , vì trại tị nạn nơi nó ở với trại trường học TC1 đều nằm trong trung tâm giam giữ , bốn bên , khắp nơi chỗ nào cũng thấy kẽm gai.

Khối người mong được đi như nó mà không đi được , suốt ngày phải sống trong bốn bức tường rào , tương lai thì mù mịt . Dạo này báo chí đưa tin các nước không nhận tị nạn Việt nam nữa . Liên Hiệp Quốc đang họp tìm cách đưa chúng nó về lại Việt Nam .

Nhưng nó kệ . ..Nó chẳng thiết nghĩ đến việc đó , nước nổi thì bèo nổi . Về thì về cả trăm cả ngàn chứ đâu mình nó.

Nó vừa đi vừa hát ..

Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay......
non nước mây trời lòng ta mê say......


Giữa hàng ngàn người đang buồn chán về tương lai thì nó lại vui. Có người nói nó là thằng khùng , sống trong đống kẽm gai lùng bùng mà thần kinh vẫn trùng .

Không ai biết tại sao nó lại khùng, chỉ một mình nó biết. Nó vui vì........


Ở trường học có một người giờ này đang đợi nó ..... Bạn gái nó tên Loan .

Loan là cô gái trẻ đẹp , tóc ngang vai , hai má lúc nào cũng ửng hồng . Em rất giỏi tiếng Anh , vui tính và hay hát. Hình như cuộc sống trong trại cấm lại là nơi thiên đàng của em . Còn ở Việt Nam thì buồn.

Nghe em kể thì em đến từ thành phố hoa phượng đỏ , nhưng em không đỏ tí nào . Em lớn lên không biết bố mình là ai. Sống với mẹ, hai mẹ con đầu tắt mặt tối tần tảo nuôi nhau , kiếm bữa cơm bữa cháo cũng không được . May mà có người bà con cho đi ké đến Hông Kông.

Đến trại tị nạn em tự học thêm tiếng Anh , nhờ trí thông minh , lại có chút năng khiếu ngoại ngữ , em vượt qua được nhiều đối thủ để trở thành phiên dịch cho nhân viên Liên Hiệp Quốc.

Hoa đẹp thì lại lắm ong bướm, mấy anh chàng độc thân thấy em ở đâu là tạo dáng ở đấy , là múa mép dẻo như kẹo. Cả mấy anh có vợ có con rồi thấy em cũng thích , cười duyên híp hết cả mắt mũi. Xung quanh em lúc nào cũng ồn ào . Hết anh này gọi Loan ơi... anh kia Loan à ...

Tội nghiệp cô bé cả tin lại hay thương người . Ai gọi cũng dạ , ai nhờ cũng vâng , chờ em chút. em có ngay. Rồi vừa đi vừa nhẩy chân sáo .
Buổi chiều học sinh đứng điểm danh đầy sân , em đi ngang qua như nàng tiên giáng thế . Cả trường mấy ngìn học sinh và giáo viên mỏi mắt nhìn theo.

Hồi nó mới được ra TCI làm , ngày đầu gặp em nó ngỡ là mơ . Ngày hôm ấy đi làm về bỏ quên cả cơm chiều không ăn . Tối hôm ấy nó viết ngay một câu thơ ..

Người đâu mà đẹp kiêu sa
Mới gặp một buổi làm ta mất hồn
.....

Thế là từ đó nó như bị nam châm hút, Ở trong trại thì thôi chứ đi làm là kiểu gì nó cũng tìm cách gặp được em một lần. Rồi hình như ông Trời cũng thương nó , nó được điều về làm văn phòng , thôi không gõ đầu trẻ con . Nó được làm trợ lý tổng hiệu trưởng. Nghe cái tên thì oách lắm, nhưng thực ra là giúp việc cho anh Thủy.

Về văn phòng ngồi làm việc với một đống giấy tờ ,lại giáp mặt các sĩ quan , hơi rát mặt nhưng nó vẫn vui . vui vì có lý do gặp Loan nhiều hơn. Văn phòng của em ngay bên cạnh. Rảnh một tý là nó sang bên phòng em ngồi chuyện, đủ các thứ chuyện trên giời dưới đất. Có những hôm các sếp đi họp , hai đứa ngồi nói chuyện từ sáng đến tối .


Rồi nó cũng chẳng biết tình cảm của nó và em bén rễ từ khi nào , chỉ biết xa em là nó nhớ, ăn nó cũng nhớ , ngủ nó cũng nhớ.

Em thương nó từ khi nào nó cũng không biết.

Buổi trưa giờ ăn cơm, mọi người đều về trại. Nhưng nó và em ở lại trường . Hai đứa tự nấu đồ ăn , ríu rít như chim , nó nhận phần rửa bát, em nhận phần nấu cơm .

Em trổ hết tài ra nấu những món ngon nhất. Có hôm nó vừa làm xong bản tổng kết , em đến từ phía sau nhẹ như hơi thở , em bịt mắt nó, bàn tay em mềm mại , thoang thoảng mùi nước hoa, nó cứ để im

Rồi em nói .....Đố biết hôm nay em nấu gì nào .

Nó thoáng nghĩ, hôm nay nhà trại cho ăn thịt bò , người già cũng như trẻ con, hai miếng thịt bò như hai quả mật. Hôm qua ăn cá, mỗi người một con cá thắt đuôi to bằng hai ngón tay. Hôm kia ăn cánh gà , mỗi người một cánh gà .

...Ăn thịt bò ..nó nói
Sai ..cho nói lại.....nó nói ăn ..cánh gà ..
Sai ...cho nói lại....Chịu thua , nó nói.

Em buông tay ra , ngồi sát vào , đầu ngả vào vai nó nói anh sao biết được , hôm nay em nấu.... Canh riêu cua . Nó tưởng em nói đùa , trong trại lấy đâu ra cua mà nấu . Quả cà chua , cây rau thơm cũng phải nhờ người ta mua từ bên ngoài , mà rễ dầu gì mang lọt vào trại . Có khi bị cảnh sát thu hết . mất tiền mà không được ăn.

Rồi em thúc nó ..Xong chưa , anh xong việc chưa. Mồm nói mà tay em đã kéo nó đi về phòng ăn .

trên bàn là hai bát tô canh riêu cua, thịt cua đỏ như gạch nổi xung quanh miệng tô , trông thật ngon. Nó không thể hiểu em nấu kiểu gì , trong trại giam thế này lấy đâu ra những thứ cần có để chế tạo một bát canh riêu cua .

Đã gần năm năm trời trong trại cấm , hôm nay nó mới được ăn canh riêu cua. Nó ăn hết bát canh mà vẫn không hiểu làm sao em giỏi thế. Chỉ biết nói giỏi giỏi .

Ăn xong em tiết nộ cho nó biết , em nấu canh riêu cua bằng.........Cá

Nó càng phục lăn , giỏi giỏi em là người đầu tiên nó thấy nấu canh riêu cua bằng ...Cá, nhưng ăn thì y hệt canh cua.

Vì phải chờ học sinh khối chiều ,là khối cấp hai ra học, nên giờ nghỉ trưa có hai tiếng. Hai tiếng mà chúng nó thấy như là năm phút. Hôm nào ăn cơm xong em cũng ngả đầu vào vai nó thủ thỉ . Hai đứa quấn quýt như đôi sam , em lim dim chờ đợi , nó trao cho em những cái hôn nồng cháy. Em luồn tay vào tóc nó thì thầm , em muốn con gái đầu lòng , lớn lên con gái biết giúp mẹ rửa bát ...bố nó rửa bát dơ lắm .


Nó hạnh phúc ôm em trong tay , em thả cho bàn tay nó tự do trên thân thể ngọc ngà .
Cứ thế hai đứa bên nhau từ mùa đông sang mùa hè.




Nó vẫn vừa đi vừa hát..

chưa có bao giờ? đẹp như hôm nay.
Non nước mây trời lòng ta mê say.
Sóng nước trùng dương dài theo bờ cát
(Những cánh buồm rong chạy theo dòng cá)
Những dãy đảo xa nằm nghe biển hát.
(Những dãy đảo xa đẹp như bài thơ)

Theo những cánh chim bầu trời bao la.
Con sóng "đung đưa thuyền ra khơi xa".
.........................

Thành bạn nó vẫn đi bên cạnh nó từ nãy giờ, bất ngờ nói ...Đến trường rồi . Nó như tỉnh ngủ , nhìn qua hàng rào sắt của trường, mọi hôm em đã đứng đó chờ nó rồi. Mà sao hôm nay không thấy em đâu.

Nó vội vàng đi tìm em , không thấy trong văn phòng , xuống phòng ăn cũng không thấy. Quái lạ ,,em đâu nhỉ , nó bắt đầu linh cảm có chuyện gì không vui...Hay là nó đã làm điều chi em giận . Nó lục lọi trong trí nhớ , nó quay lại thước phim mấy ngày qua . Tuyệt nhiên nó không phạm nỗi gì .

Buổi trưa nó đi dọc hành lang các lớp học , nó đi xuống phòng thể dục , nó đi đến phòng máy in . không thấy em , không thấy ai . Học sinh khối sáng đã về trại , phải hai tiếng nữa mới có học sinh khối chiều đến trường. Trường học vắng ngắt, mọi thứ im lìm. Hai tiếng nữa , học sinh khối chiều đến trường mà không có em đến cùng có nghĩa là em đã bị ốm , hay còn lý do nào khác.





Nó bắt đầu thấy sợ, sợ một điều mà nó không muốn tin . Vì dạo này mọi người ai cũng háo hức tìm mối lấy chồng , lấy vợ ngoài tự do . Chính sách đối với dân tị nạn đã thay đổi ,Chính phủ Hồng Kông và Liên Hiệp Quốc đang tìm cách cưỡng bức thuyền dân hồi hương.

Mọi người sợ phải về lại Việt Nam . Nếu mà bị trả lại Việt Nam thì biết ở chỗ nào , đa số mọi người khi ra đi đã bán hết nhà cửa , góp tiền góp vàng cho chuyến đi . Vả lại nếu có chỗ ở thì cũng biết làm gì mà ăn. Không những thế, người ta còn cười thối mũi ấy chứ .

Người về từ nước thứ 3 là kiều hối , còn dân trại cấm mà về thì chỉ là kiều thối ...Thối lắm chả ai muốn ngửi. Tiền không , thân thế không , lại bị coi là kẻ phản quốc , hám cơm thừa canh cặn của bọn tư bản . Ôi thôi đủ thứ ê chề.

Có lẽ vì vậy mà các mẹ , các chị các em đua nhau làm hôn thê với người ngoài trại, bất kể người ấy già hay trẻ , tốt hay sấu . bất kể là người Hông Kông hay nước nào .
Nhiều em nhờ người tìm được một mối tưởng là cũng OK , ai ngờ sau hôm ra phòng thăm nuôi gặp chồng tương lai cứ ôm chăn khóc . Hỏi ra mới biết chồng tương lai là ông già trên 60 , da đồi mồi , đi chống gậy .

Thực ra ở Hồng Kông không thiếu gì gái đẹp. nhưng những người phải vào trại tị nạn kiếm vợ là những người ngèo , hoặc là những người muốn tìm Ô-sin hợp pháp. Còn các chị , các em trong trại tị nạn thì chỉ cần thoát được cảnh giam cầm , không bị trả về Việt Nam là được . Lấy chồng già , lấy chồng què cụt , làm người hầu kẻ hạ nơi xứ người còn hạnh phúc hơn phải quay về Việt Nam.

Ở đây còn có cơ hội lấy chồng ngoại quốc, có nhục , có khổ cũng ít người biết, chứ về Việt Nam xếp hàng dài cả chục đứa, cho mấy ông già nước ngoài chọn như chọn heo còn nhục hơn.


Nó mải nghĩ miên man rồi bỏ cả cơm , chả thèm xuống phòng ăn. Cứ ngồi lì trong phòng đợi học sinh khối chiều đến trường . Sao thời gian chờ đợi lâu thế , có hai tiếng mà như mấy năm . Chiếc máy điều hòa cũ rích chạy hết công xuất, tiếng máy cứ ro ro làm nó vừa lóng ruột lại vừa bực mình . Nó nhìn qua cửa sổ. Bóng hai dãy nhà trường học nghiêng nghiêng in hình xuống sân xi măng im phăng phắc. Hai cánh cổng trại vẫn đóng im, chưa đến hai giờ.

Hôm nay nó mong học sinh đến sớm vì còn hy vọng Loan sẽ đi cùng học sinh đến trường. Chắc là sáng nay em bận gì thôi , nó tự an ủi mình. Cũng có thể buổi sáng hôm nay em tranh thủ đi khám ốm ở bệnh xá trong trại, vì mọi người vẫn thường làm thế mà.

Cuối cùng thì cũng đến 2 giờ , các thầy cô khối chiều cùng các em học sinh lục tục vào trường . Nó chạy ra tận cổng tìm em ,

Kia rồi , lòng mừng như thấy mẹ về chợ , nó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc. Nhìn vào tấm kính cửa sổ xem dung nhan có thay đổi gì không . Vẫn thế , nó yên trí ngóng cổ nhìn . Loan đang đi cuối hàng , tít đằng kia , nhưng đúng Loan rồi làm sao nhầm được , mắt con trai mà . nó nghĩ bụng.

Rồi em cũng đến, hai tay em buông thõng , mắt em buồn rầu rầu như tầu lá chuối luộc.
Nó cầm tay em hỏi trong lo lắng . Sao vậy ..có chuyện chi Loan?

Em không trả lời , từ hai khóe mắt những dòng nước mắt cứ thế tuôn . Nó vội đưa em vào phòng , đỡ em ngồi . Thân em như sợi bún , em ngục vào ngực nó khóc nức nở , những giọt nước mắt ấm ấm thấm vào vai nó , vào má nó .

Mãi sau em mới kể cho nó biết , sáng nay em đã đi theo mẹ ra phòng thăm nuôi. Một người bạn của mẹ đã giới thiệu em với một người đàn ông ngoài tự do . Hắn không phải là người Tầu , hắn là người Việt, nhưng là dân nghiện ngập , tù tội , người hắn xanh lè toàn xăm trổ rồng phượng. Hắn đến Hông Kông trước thời hạn trại cấm , nên hắn không bị giam trong trại , nhưng hắn trộm cắp , nghiện ngập , suốt năm ở tù , hết nhà tù này sang nhà tù khác , hắn mới được ra tù mấy hôm nay . Người hắn gầy đét như que củi, hắn ở đây đã chục năm nhưng không nước nào nhận hắn.

Mẹ thúc em phải cứu lấy mẹ , mẹ nói mẹ không thể về Việt Nam . Khi đi vượt biên mẹ còn nợ chồng nợ chất. Bây giờ về ăn còn không có mà ăn , ở không có chỗ ở , lấy đâu trả nợ , Rồi họ đánh cho , bắt đi tù cũng khổ .



Nó nghe em nói mà như người đi trên mây , câu vào tai , câu ra ngoài. Thế là điều nó sợ đã đến. Rồi một ngày nó phải xa em , cuộc đời nó sẽ phải chẻ làm đôi , trái tim nó sẽ phải bửa làm hai . Phần trong trại cấm phần ngoài tự do.

Nó không trách em , không giận em . Ngược lại nó càng thương em hơn. Một thằng nghiện ngập ư , một thằng trộm cắp ư . Hắn sẽ vò em như vò chiếc lá , lá khô hắn sẽ quẳng ra đường. Ôi giao trứng cho ác ai mà không lo lắng.

Rồi bất ngờ em ôm chầm lấy nó , em hôn nó như chưa bao giờ được hôn. Em hôn nó như sợ ngày mai không được hôn nữa. Hơi thở em gấp gáp , ngực em lóng hổi tì vào nó, rồi em vít đầu nó suống ngực em . Rồi nó bế bổng em lên ....hai thân hình quằn quại.


Tiếng kẻng tan trường ....keng ..keng...keng.

Nhanh quá , thời gian khốn kiếp, sao ngươi đi nhanh vậy . Nó lẩm bẩm. Hai đứa rời nhau ra , chúng phải theo học sinh về trại . Buổi tối trại trường học không ai được ở lại. Em lại theo học sinh về trại của mình , nó theo học sinh về trại nó .

Phía trước anh Thủy tổng hiệu trưởng đang vừa đi vừa nói gì với Thành . Nó lặng lẽ lê bước chân lặng nề đi sau cùng. Nó không muốn ai nhìn thấy nước mắt nó đang rơi. chưa bao giờ nó thấy một ngày dài như ngày hôm nay.


Mặt trời đã ngả xuống dãy núi phía tây , ánh vàng trải rộng khắp trung tâm giam giữ, Qua hàng rào nó thấy đằng xa một con thuyền lẻ loi đang.. xa dần..xa.

Wednesday, July 29, 2009

thơ vụn

ĐÃ ĐỜI

Ước chi còn tuổi thơ ngây
Cưởi chuồng ra tắm hồ tây ban ngày
Mấy cô gái trẻ bóng cây
Má hồng mặt đỏ chỉ tay, đã đời



SOI GƯƠNG


Nhìn ngang nhìn dọc nhìn nghiêng
Hình ai xa lạ trong gương nhà mình
Từ ngày bén một chữ tình
Đổi cười ra khóc mặt xinh ra buồn



GIẬT MÌNH


Nửa đêm tỉnh giấc mơ màng
Hình như có gió đem nàng vào đây
Quơ tay nắm được chiếc giầy
Ánh đèn bạc trắng xoi đầy lệ rơi

Sunday, July 26, 2009

về quê





Ừ nhỉ anh về thăm cố đô
Quê nhà ruộng lúa đất cằn khô
Bao em bé nhỏ còn chân đất
Thương lắm quê mình đất nhấp nhô

Anh vắng quê nhà đã lâu năm
Đã xa biền biệt mấy trăng rằm
Ngày về không biết em còn nhớ
Để được sang nhà đến viếng thăm

Em nhớ không em ngày biệt ly
Phương trời xa vắng lệ trào mi
Như thuyền đứng đợi người quân tử
Sào cắm bến sông luống một thì

Thôi nhé từ nay không dám xa
Từ nay ở lại mãi quê nhà
Cho cành mai nở màu vàng thắm
Em bé nhà quê vui có quà


XIN LỖI





Thế nhé em chờ anh nhé em
Cho dù nhà vắng cửa cài then
Và bao đêm thức em không ngủ
Khuya lắm mình em thư mở xem

Có phải tại anh hám sự giàu
Mà anh ôm ấp cái đau lâu
Cho anh xin lỗi lần này nhé
Cạch mãi sự giàu chẳng thích đâu

Có phải tại anh bạc trắng vôi
Mau quên người đó đã xa rồi
Cho anh xin lỗi một lần nữa
Ngày về anh sẽ đền em thôi

Đường phố hôm nay vắng bóng người
Chim trời bay lẻ chẳng cùng đôi
Nhớ em anh viết dăm ba chữ
Em đọc xong rồi đừng để trôi

Saturday, July 25, 2009

Chuyển trại

Thế là mình đã ở trong trại một năm rồi , nhanh thật. Giờ này năm ngoái 1989 đến Hông Kông còn như gà công nghiệp. Hết nhìn nhà cao tầng mỏi cổ , lại mắt chữ A mồm chữ
O nhìn xe chạy trên phố ngược xuôi.

Sáng nay mình dậy sơm hơn thường lệ , có thể do tối qua mình ngủ sớm. Dạo này trong trại khá yên tĩnh , mặc dầu nạn đầu gấu , nạn trộm cắp vẫn còn nhiều, nhưng đánh nhau to phân chia miền vùng thì hình như không còn . Vì qua hai trận đánh nhau kể từ khi nhập trại đã có một số anh hùng được chuyển đi nơi khác , vài người chết.

Và cũng có thể sau khi phân chia ngôi thứ , các đồng chí lãnh đạo đã toại nguyện với nguyện vọng , đang còn say xua với chiến thắng, họ chưa có lý do để đãnh nhau tiếp.

Ngoài trời đèn vẫn còn sáng, mặt trời chưa lên mà trời đã thấy oi oi . Mình vắt cái khăn mặt lên vai , cầm cái bàn chải đánh răng , sách cái xô nhựa màu vàng trại mới phát đi ra nhà tắm ,

Tưởng mình đã dậy sớm , đến nhà tắm mới biết mình chưa phải là sớm. Trong nhà tắm đã đầy người . ôi dào cả trăm người trần như nhộng, đủ các loại kích cỡ .

Góc đằng kia mấy bác già đang trêu chọc nhau cười như chợ vỡ, có cả bác Tuyên đại tá .
Ông già Tuyên cười cười nói ngày xưa trong trại tù Nam Hà bắc Việt nam đi tắm không dám để trần truồng như vầy , nếu ai để cán bộ nhìn thấy chim là ăn đòn ngay, vì phạm tội coi cán bộ chẳng là cái con c.. gì.

Đứng bên cạnh bác tuyên là một ông đầu hói còn mỗi một ít tóc sau gáy , ấy là ông Thắng Hà Nội , bây giờ mọi người gọi kèm cái tên địa phương để rễ phân biệt với những người trùng tên.

Ông Thắng to béo , bụng chẩy một rổ mỡ , hai má phinh phính như má cụ nghị . con chim thì chẳng thấy đâu , bé tí như quả ớt thóc. Người ta nói ông Trời công bằng lắm , được cái này thì mất cái kia. Ông Thắng ngày trước làm quan to trong phòng đối ngoại ở Hà Nội , đi công cán nước ngoài nước trong liên tục. Ăn hút đủ thứ sung sướng lắm , nhưng mà càng ăn hút ông lại càng béo , con chim ông lại càng teo đi mới lạ chứ , Ông nói nhiều khi đi cùng phái đoàn đối ngoại ra nước ngoài , sau giờ họp, mấy ông dủ nhau đi chơi gái tây . Ông thềm muốn chơi mà chẳng có đồ chơi , chim ông bị cái bụng mỡ nó che kín , thụt lại như con giun , mỗi lần chơi gái Ông phải bắt cái lưới ông làm cái việc của con giun , chán chán.

Góc bên trái thì mấy thằng chân mèo đang tắm, bây giờ còn chưa thèm đi ngủ , chúng thức cả đêm rình mò trộm cắp . Có những đêm chán trộm cắp thì chúng lại đi rình xem những đôi vợ chồng mới cưới , những đôi hay hú hí hủ hỉ tình củm , chúng xem phim con heo miến phí . Có những đôi vợ chồng đang lên cơn sung sướng thì chúng vạch màn té nước cứt vào giường , thối rinh cả khu . Đôi vợ chồng kia vừa xấu hổ vừa tức mà không dám chửi , bởi có ai ho he làm chúng ngứa mắt là khổ nữa .

Bọn chân mèo rỗi rãi lại đi cua gái , cái cảnh tán gái của chúng thì chỉ có ở trong trại cấm .

Thường thì con gái độc thân được xếp lên giường tầng ba , trên tầng ba thì họ không mắc màn gió , mắc màn gió chỉ giành cho những giường tầng dưới cho những đôi vợ chồng . Đám đàn bà con gái độc thân cứ chơi chán thì lăn ngay ra giường ngủ, chẳng cần gì che đậy , bởi ai cũng như ai , chẳng ai xấu hổ .

Mấy thằng chân mèo , mấy anh đầu gấu thích gái cứ nhẩy lên , mặc mỗi cái quần cộc , mình mẩy xanh lè trạm trổ rồng phượng, cười cười nhăn nhở , hôm trước hôm sau là xuống tầng dưới kéo màn gió kín hành sự .

Mà cũng lạ , đa số các bà các cô lại thích cặp với bọn vô loài ấy. Tuần trước cái Hiền đi cùng thuyền mình lý sự , cặp với đầu gấu mới có miếng ăn ngon , mới được mọi người tôn trọng, ra đường ai cũng chào bà này , bà nọ , Cặp với mấy thằng nhà báo , nhà giáo, mấy thằng trí thức có ngày đang sướng bị hất cứt , bị cắt chim mất giống mà không dám kêu. nhục lắm.

Nhưng thi thoảng cũng có em dám chống cự lại bọn đầu gấu. lập tức em đó bị té cứt vào giường , hoặc bị đánh bầm dập, đến mức không chịu nổi phải chuyển trại . sang đến trại khác là viết thư , viết báo chửi bới om sòm , cũng chẳng làm được gì .

Trong trại bọn chân mèo , bọn đầu gấu vẫn thả sức tung hoành. Có hôm mình nghe thấy Lý Mạnh chửi mẹ mấy con L.. thối , trong trại thì im thin thít , hèn nhát . Ra đến hải ngoại thì đua nhau tung cái mõm chó lên chửi , có giỏi thì quay lại trại đây chửi tao nghe..tao đập cho gẫy hết răng ăn cứt.






Mình không tắm chung với nhóm nào hết , phải tắm nhanh để về còn kịp thu rọn đồ chuyển trại. Lý do chuyển trại thì ai cũng đoán già đoán non. người thì cho rằng họ muốn cho thuyền dân chỗ ở tốt hơn, vì dù sao trại samsuipo cũng chỉ là cái nhà xưởng cũ . Người thì cho rằng họ muốn tháo cái răng sâu quẳng đi , ai đời giữa thành phố nguy nga tráng lệ lại tồn tại một cái ung nhọt , thi thoảng lại bốc mùi thối inh.

Lệnh chuyển trại đã được thông báo cả tuần nay rồi, không biết là chuyển đi đâu . Mấy hôm trước mình hỏi bọn cảnh sát coi trại họ nói là chuyển tới trại mới xây , tốt hơn ở đây . Chả biết là thật hay rối nhưng chuyển thì chuyển , sợ đếch gì . Mình còn chuyển từ Việt Nam sang đây , bỏ cả cửa, cả nhà được chứ bây giờ quanh quanh Hồng Kông này đáng là gì .

Nước buổi sáng mát lạnh , tỉnh hẳn ngủ. Nước ở đây cũng khác với nước ở quê mình, có nghĩa là vừa tắm vừa uống no , không đau bụng . mấy hôm đầu mới nhập trại , thấy mấy bà tây bên chăm sóc bà mẹ trẻ em lấy nước vòi công cộng pha sữa bột cho trẻ mới sinh uống , mình ngạc nhiên tròn mắt. Hỏi ra mới biết nước ở đây được làm sạch đến độ uống vô tư . Từ hôm đó nghĩ bụng , tây nó uống được , mình cũng uống được.Thế là uống , hôm đầu thấy sợ sợ , chờ mãi không thấy đau bụng , từ hôm sau sướng, cứ thế uống nước lã.


Tắm xong thì trời cũng đã sáng hẳn. Về đến giường thấy mấy anh em đi cùng thuyền cũng đã dậy , ai cũng mải mê gấp chăn màn ,quần áo . Mới hôm qua cảnh sát chở vào trại mấy xe quần áo cũ , bọn mình gọi là quần áo < phố lồ > . bà con thỏa mái chia nhau , người thì vớ được cái quần , người thì vớ được cái áo đầm , mặc vào thùng thình trông như khỉ mặc áo cưới.

Có người lục lọi còn vớ được cả mấy đồng tiền lẻ ai đó đem cho quần áo mà để quên, hoặc cố tình để quên. Cầm mấy đồng tiền hét toáng lên sưng sướng . Mọi người trầm trồ khen may...may . Chưa dứt câu khen thì Hòa Teo sai đàn em Công ma đói đến tịch thu nhập công quỹ . Người kia định không đưa bị ăn luôn một vả tí gẫy răng .

Chờ cho chúng đi khuất mới dám lẩm bẩm ...

Của ta nó bảo của công...
Kiếp sống nhà nông vừa trồng vừa biếu
tiên sư một bọn bất hiếu
bắt người ta cúng điếu hàng ngày
mai sau bà lấy thằng tây
nó dương b.. ngựa đập mày chết tươi.


Anh Hà đã nhét tất cả mấy cái quần áo trại phát vào một cái vỏ hộp cam , cả bàn trải đánh răng và đồ dùng cá nhân của hai anh em vẫn chưa đầy một hộp cam . Cái hộp cam mà đựng đầy cũng được ba chục quả cam , bây giờ ăn hết cam bà con giữ lại cái vỏ hộp làm thùng đựng tài sản cá nhân . Người giầu có cũng có hai ba hộp quần áo , người ngèo thì chẳng cần hộp hiếc gì , mỗi cái túi sách là xong . Mình với anh Hà thuộc loại không giầu cũng không ngèo , nên hai anh em chung nhau đựng đầy một hộp .

Cái tài sản quý nhất của anh Hà là cái máy nghe nhạc cá nhân , đứa em anh ở Canada mới gửi thì bị Tú Mão tịch thu mấy hôm trước. Mấy anh em tức lắm mà không sao được. Mình còn hậm hực chửi mấy câu , anh Hà thì không, anh hiền lắm , anh chỉ nói của đi thay người . Nó cướp của mình cũng không khác nào nó cướp của bố nó .

Các khu trưởng đã đi lấy đồ ăn sáng phát cho mọi người , sáng nay ăn cháo trắng với bánh mì . Mình chúa gét ăn cháo , toàn nước . anh Hà nói ăn cố đi hôm nay chuyển trại , không biết đi xa không, cứ phòng thân thì tốt hơn.

Nghe anh mình ăn hai lát bánh mì , vừa xong thì tiếng loa trại thông báo cho bà con lập danh sách từng nhóm , ai cùng quê , cùng tầu , hợp với nhau , thích nhau thì lập thành nhóm. Cảnh sát sẽ bố trí cho ở cùng buồng nơi trại mới .

Cũng hay , thế là mấy anh em cùng tầu và mấy người nữa mới quen làm thành một nhóm. từng nhóm đưa danh sách cho cảnh sát .

Chừng 9 giờ sáng thì từng chiếc xe thùng bịt kín lùi đít vào trong sân trại. Mọi người í ới gọi nhau như cái tổ ong bị vỡ , người chạy ngược , người chạy xuôi, người dắt con , người bê thùng cam . Tiếng hò tiếng hét, ầm ĩ.

Khổ nhất mấy ông bà cụ tay dắt cháu , tay mang quần áo, lật bật từng bước tường bước đi đến xe . Mấy người cùng nhóm phải khiêng cụ lên xe , cụ già yếu quá không bước lên xe được . Có người hỏi cụ ơi sao cụ không ở lại việt Nam , già yếu đi làm gì . Cụ nói con cháu cụ chết hết trong chiến tranh, chết tai nạn giao thông rồi. Việt Nam chẳng còn ai . Đi ra nước ngoài may ra còn có đất chôn , nhà của cụ đã bị giải tỏa , đất bị cướp hết , chết cũng không có đất mà chôn.

Mặt trời gần đứng bóng thì đoàn xe tù hàng trăm cái cũng đã xếp xong người . Cảnh sát đi xe máy hai bên dẹp đường , còi hú ing ỏi . đoàn xe từ từ chuyển bánh . Dân Hồng Kông đứng dạt sang hai bên đường, ai cũng nhìn theo đoàn xe tù mấy trăm cái rồng rắn dài hàng cây số đi qua phố. Mình ngồi sau xe nên có dịp chiêm gưỡng thành phố , cái thành phố mình chỉ được thấy trên báo , trên tạp chí cảnh sát mang vào trại . hôm nay ban ngày giữa trưa thỏa mái nhìn. Hai bên đường nhà cao ngút trời, mình phải nghiêng nghiêng cái đầu sát vào thành xe mà vẫn không nhìn hết tầng cao nhất của những tòa nhà trọc trời.

Đoàn xe chậm chạp rời trung tâm thành phố hướng về phía ngoại ô , càng đi xa những tòa nhà cao tầng càng nhỏ lại. Ra ngoại ô đoàn xe chạy nhanh hơn ....

Tạm biệt thành phố nhé , không biết khi nào ta gặp lại mi , nơi ấy đã in trong ta hai mùa khói lửa, hai trận nội chiến người việt giết người việt. Nơi ấy đã nhuộm trong ký ức mình bao máu vô tội.

Rồi mình ngồi hình dung cái trại mới , không biết nó như thế nào nhỉ , liệu nó có to hơn trại cũ samsuipo hay bé hơn. giá mà nó có từng nhà riêng cho gia đình nhỉ . Được như thế thì mấy anh em ở chung một nhà , đêm khóa chặt cửa bọn chân mèo chỉ có ăn c..., bọn đầu gấu lãnh đạo cũng chết đói luôn , chẳng khác nào cá tách khỏi nước . cán bộ mà không có dân thì thành cán cuốc cán xẻng ..hi..hi.. nghĩ thế là thấy sướng .

Khoảng hai giờ chiều thì đoàn xe đến một khu rừng dây thép gai , ngồi trên xe nhìn hết tầm mắt không hết rừng thép gai . Trong khu rừng được chia thành nhiều trại , trong mỗi trại lại có khoảng năm hoặc sáu chục dãy nhà tôn , mái tôn , tường tôn.

Tự nhiên mình nhớ đến bộ phim gì trong chiến tranh Xô - Đức . bọn phát xít bắt giam người do thái trong những trại tập trung giống y như ở đây.

Đoàn xe chạy dọc bờ biển , men theo hàng dào thép gai . Gió từ biển thổi vào mát rượi. Mình hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành Trời cho . Mùi biển hơi tanh tanh , cái tanh mùi cá rễ chịu hơn nhiều cái mùi dầu mỡ bị các loại ống xả của xe hơi trong thành phố xả ra.

Xa tít tắp đằng kia có lẽ là đất Trung Quốc, vì xem trên báo thì mảnh đất này rất sát biên giới .

Đoàn xe từ từ từng cái tiến vào cái cổng sắt to như cổng sân vận động. Ngay trước cổng là hàng chữ whitehead detention center. < trung tâm giam giữ whitehead >




Họ cho những xe chở dân Hải Phòng vào một trại , những xe chở dân Quảng Ninh vào một trại . Xe mình vào trại Quảng Ninh. Trong trại đã có người ở , đám người này cũng mới đến đây trước mình có hai ba ngày , nhưng họ đã ổn định chỗ ăn chỗ ở, Giờ họ đang bám hàng rào gọi í ới ..

Ở đâu vào đấy...đảo bò hay xẹc koong ..

Không phải ..Samsuipo đây .

Có ai người hòn gai không ...

Có ai người huế không ...

sài gòn đây ...sài gòn đây ...có ai sài gòn không.

Tiếng gọi nhau í ới , có một vài người nhận ra anh em , nhận ra đồng hương mừng muốn chết. cánh cửa xe vừa mở là chạy đến ôm chầm lấy nhau ...khóc khóc mếu mếu..

Không khí ồn ào hẳn lên , mọi người hình như quên cả mệt , quên cả đói . vì từ sáng có ai ăn gì đâu , một bát cháo trắng toàn nước , hai lát bánh mì bây giờ bay đi đâu .

Cuối cùng thì mình cũng bước xuống xe, lại... Sân si măng , lại bốn bên hàng rào thép gai . Đã một năm trời thèm được cầm cục đất , cành cây mà không có. Trong trung tâm giam giữ chỉ có si măng và sắt thép. Mình được vào trại 4 , bên cạnh là trại 3 , trại này cũng đã có người ở , họ cũng đang bám bờ rào í ới gọi , tìm người quen.

Đối diện trại 4 qua một con đường chia đôi trung tâm là trại 7 trại 8 . Toàn bộ trung tâm có 9 trại giam giữ và một trại dành cho học sinh.

Bên phải trung tâm là biển , bên trái là núi whitehead . Đỉnh núi này quanh năm mây phủ trắng , nên người dân ở đây gọi là núi đầu bạc, tiếng Anh là whitehead.

Trời đã về chiều , mặt trời đã khuất đỉnh núi đầu bạc , trên lưng chừng núi những vành mây trắng bao quanh núi trông như người đội khăn tang đang đứng khóc. thuyền dân lục tục kéo nhau vào buồng như gà vào chuồng. Già trẻ gái trai cứ trăm người một buồng.

Mấy anh em mình vào buồng 6A , bên tầng trên là buồng 6C, bên cạnh là buồng 5A , 7A.
Chà ...trại mới xây , cái gì cũng mới , nhà mới , ở cuối buồng lại có cả nhà tắm , nhà vệ sinh, có vòi nước trong buồng. Thích hơn nữa là hai dãy quạt máy mới tinh .

Trời đã về chiều nhưng vẫn nóng , mọi người thi nhau xả nước . Cánh cửa sắt lại có khóa cài phía trong ..hi..hi...thế này thì bọn chân mèo ăn cám rồi . Thế này thì không còn sợ đánh nhau nữa , ai đánh ai đây mặc ...khóa chặt cửa là Hẩu ...hẩu < ok..ok.>

Ai cũng mừng , ai cũng vui, mệt và đói không làm mất niềm vui nhà mới . Cảm giác an toàn , cảm giác vệ sinh sạch sẽ làm mọi người quên đói mệt. Ai lấy đều sắp đặt những phần tài sản ít ỏi của mình lên giường. người thì bật thử cái quạt máy, người thì sờ sờ bức tường tôn màu trắng rồi vừa cười vừa khóc nói Hồng Kông nó làm nhà chắc chắn thế này không biết nó giam mình ở đây bao lâu..

Phải mất hơn 3 tiếng mọi người mới tạm ổn định chỗ ở , TRời đã tối hẳn từ lúc nào . ăn bữa cơm chiều muộn mằn nhưng mà ngon , ăn xong mình đi lang thang xung quanh trại .

Ngang đỉnh núi đầu bạc , trăng tròn như cái đĩa đang treo lơ lửng . ánh trăng đẹp thế mà bị những bóng đèn cao áp quanh trại làm lu mờ. Đèn trại sáng trưng một vùng. Bóng hàng rào thép gai đổ xuống tận mép nước bờ biển. Trời đêm gió biển thổi vào càng lồng lộng, cái thèm muốn tự do lại trỗi dậy , mình lại hít đầy một hơi gió biển.

biển ơi biển , biển đến từ đâu
gió ơi gió , gió bay đi đâu
ta ngồi đây đã lâu
ước chi mình biến thành mảnh giấy
trắng nhẹ vô tư bay khắp đó đây
ta chẳng dám ước mình là gió
ta không mong mình là đám mây
chỉ ước ở nơi này
có tự do.

Mình đi một vòng quanh trại cũng mất hơn tiếng đồng hồ , ấy là mình tản bộ chứ đi nhanh thì chỉ hai chục phút là hết chu vi một trại. Bên ngoài hàng rào cứ 5 phút lại có một xe cảnh sát đi tuần , đèn pha quét sáng loáng .

Khoảng 11 giờ đêm thì thấy mệt , muốn ngủ . Mình đặt lưng xuống cái giường mới tinh , còn thơm mùi gỗ dán . Ngày mai mình sẽ đi khắp các buồng xem mọi người ăn ở ra sao , ban nãy đi quanh trại mình nhận ra thằng bạn học cùng lớp hồi ở trường cấp ba . Nó ở buồng 9A, Thằng Nghĩa Vân . Kiểu gì sáng mai cũng đến thăm nó , không biết nó đi với ai , không biết cu cậu phơi mặt trên biển lâu không mà ban chiều trông nó đen nhẻm , da cháy đen như than.

Vừa mới chợp mắt thì có tiếng la hét như xé vải bên buồng 5A , ôi trời ơi chúng giết chết chồng tôi rồi...ôi ..ôi.giời.

Mình nhỏm dậy chạy ngay ra sân , ngay trước cửa buồng hai cái xác người không hồn nằm nhũn như sợi bún , máu me chẩy thành vũng . Một người bị đâm nát bụng , người kia bị chém gần đứt cổ . Chảng hiểu đầu đuôi ra sao , lập tức buông 6A được đóng kín cửa , cài then trong , trong bất xuất , ngoại bất nhập.

Mọi người í ới bàn tán rằng có bọn hơn chục thằng bịt mặt vào cướp buồng 5A . Hầu hết đàn ông trong buồng đều bị đâm , bị chém , hai người chết ngay , còn mấy người bị thương thì đi cấp cứu rồi.

Bên ngoài sân các buông đều đóng cửa , chỉ có buồng 5A là cảnh sát đang vào khám hiện trường và đưa người chết đi. Tiếng kêu khóc càng thảm thiết , tiếng la hét vang động cả trời đêm .

Thế là hết ngủ , chẳng còn ai có bụng dạ nào đi ngủ, vừa mới chân ướt chân ráo chuyển đến đã hi sinh mấy mạng người. Ngoài kia tiếng cảnh sát đập cửa ầm ầm , gọi mọi người ra sân xép hàng cho họ tìm kiếm kẻ giết người .

Quá mệt mỏi với việc chuyển trại , bây giờ lại phải ra sân sếp hàng đếm người , lục túi ,khám vũ khí . ai cũng uể oải.

Đêm khuya gió lạnh , một cơn gió khác từ biển bất ngờ tràn vào làm ai cũng rùng mình.