Sunday, July 5, 2009

một ngày ở Thanh Châu



Tầu bọn mình có 31 người , chết một còn 30 . Tất cả được tầu cảnh sát Hồng Kông đưa vào một hòn đảo nhỏ nằm sát thành phố .
Hòn đảo chỉ có một dãy nhà , nguyên bản là nhà tù giành cho các tội phạm nhưng đã cũ. Nay nó được dùng làm nơi chuyển tiếp thuyền nhân VN .

Việc đầu tiên, mọi người phải xếp hàng , tay giơ lên cao , cảnh sát HK đeo khẩu trang , gang tay , họ khám , lục túi từng người , cả trẻ em, người già .

Ngôn ngữ bất đồng họ phải ra hiệu , lúc ấy đã chiều tối , ai cũng đói, mệt . Cho nên họ bảo sao thì làm vậy , chẳng ai phản ứng gì.

Sau khi khám song cứ 5 người một đứng sếp hàng cho họ đổ thuốc diệt trùng lên đầu , lên quần áo , lên mặt . Trông ai cũng trắng bốp toàn bọt xà bông từ đầu đến chân. Ngâm trong thuốc giệt trùng chừng 10 phút , ai lấy đều cay mắt khó chịu. Rồi họ dùng vòi phun nước cỡ lớn cứ thế phun nước vào người, đầu lại đến chân , chân rồi lại đầu. Cứ như phun nước tắm cho heo vậy.

Tất cả quần áo, đồ dùng cá nhân mang từ VN đều bị tịch thu , họ phát cho quần áo mới. Nghĩa là họ ngăn ngừa không cho bệnh chuyền nhiễm mang vào nước họ.

Song thủ tục đó thì cũng đến 8 giờ tối , vì đông người lắm , không chỉ có một tầu mình , những ngày cao điểm cứ 5 hay 10 phút lại có tầu thuyền dân VN cặp cảng Hông Kông.

Mình nhớ những ngày lênh đênh trên biển tầu này gặp tầy kia cứ í ới gọi nhau . ở đâu đấy? . tầu bên kia trả lời : hải phòng đây , đi lâu chưa?.Rồi lại ở đâu đấy ....cứ thế , hầu như ngày nào cũng gặp tầu tị nạn.

Trên biển có đủ các loại tầu vượt biên, có cái to hàng mấy trăm người đi như tàu Hoa Phượng đỏ .Có cái bé tí là loại thuyền nan , vài ba người . Chết đuối chết chìm cho tới nay không ai thống kê nổi , vì dân vượt biên đi là đi trốn, người ta chỉ ước lượng số dân vượt biên khoảng 2 triệu trong 10 năm, chết trên biển có cả mấy trăm ngàn người .

Chín giờ tối xếp hàng khai báo đưa tên vào sổ , ai cũng đói rũ ra , từng cặp vợ chồng khai riêng , độc thân khai riêng . lúc bấy giờ nhiều người chẳng phải là vợ chồng , cũng chẳng yêu đương gì , mới gặp nhau trên đường đi, nhưng cũng nhận nhau là vợ là chồng để được hưởng chế độ gia đình , vì nghe nói gia đình thì được cho đi định cư nhanh hơn.

khai báo song cũng đến nửa đêm , họ đưa tất cả vào một gian buồng dài , hai bên sát tường là hai hàng giường sắt loại có ba tầng , đã kín mít người nằm, người ngồi. Lúc đầu cứ tưởng là VN , về sau biết họ toàn là dân Trung Quốc , đang nằm chờ để đưa trả về Trung Quốc , họ cũng đi đủ các hạng người , già trẻ , gái trai, lý do họ đi vì thấy dân VN được đi định cư nước thứ ba sung xướng hơn, nên họ giả mạo là dân VN , trà trộn vào dòng người VN vượt biển đến Hông Kông , nhưng qua vòng khai báo họ bị phát hiện không phải VN nên phải bị giam ở đây để đưa về quê cũ .

Khi bọn mình vào buồng thì cũng đã nửa đêm , ai cũng mệt , nhưng không có giường , bọn mình trải quần áo xuống nền si măng nằm năn ra ngủ , nhưng đói quá không ngủ được. Một lúc sau họ đẩy vào một xe toàn cơm hộp , mỗi người được phát một hộp cơm. cơm thơm phức , trắng ngần . Chưa bao giờ mình thấy cơm ngon như vậy.

Hộp cơm có ba ngăn. Một ngăn là cơm áng chừng cũng đầy hai tô nhỏ ở VN , hai ngăn bên là thịt và rau . Trông...như một mâm cỗ , thịt cũng ngon , rau cũng ngon.

Đang ở VN ăn toàn hạt mạch < một loại bo bo > , toàn mì bột vàng ủng đầy mọt đen sì , mà không đủ no .
Nay cầm hộp cơm đầu tiên trong đời ứ nước mắt . mình không dám ăn nhanh , súc từng thìa tí một bỏ vào mồm , cắn thêm tí thịt , cắn miếng mỡ thôi , còn miếng thịt nạc để dành sáng mai , biết đâu sáng mai không có gì ăn thì bỏ mẹ .

Từng hạt cơm thấm vị ngọt , thịt mỡ ngầy ngậy , thi thoảng liếc nhìn mọi người , thấy ai cũng ăn ngon lành , một vài người đã ăn hết đang mắt trước mắt sau nhìn nháo nhác hi vọng ai đó ốm không ăn được thì xin . nhưng chẳng có ai ốm sất, ai cũng ăn như thuồng luồng , lại có người cần thận gói cất đi một nửa , chỉ ăn một nửa.

Mình cũng để dành một miếng thịt , một ít cơm cho sáng mai , sợ sáng mai họ không cho ăn cơm nữa mà cho ăn hạt bo bo như ở VN thì chết.
Ăn xong nghe chừng cái dạ dầy không làm phiền nữa , mọi người lăn ra đất ngủ .

Vừa chợp mắt đã thấy có người gọi ầm ĩ, cảnh sát chạy rầm rập, tất cả mọi người đều nhỏm dậy . buồng bên cạnh, không hiểu chuyện gì. Nhưng thấy cảnh sát vào lôi ra hai cái thân người rũ rượi toàn máu , một cái thân bị chém rách toạc bụng , lòng mề xổ ra một đống trông chết khiếp. cả hai đều đã chết. Hai cái sác được kéo qua cửa buồng mình để lại một vệt máu loang nổ ướt đẫm lền xi măng. Từ lúc ấy đến sáng mình cứ thức, không hiểu sao không thể ngủ được.

Đó là đêm đầu tiên trên đất tự do.

No comments:

Post a Comment