Saturday, July 18, 2009

Hè đỏ lửa 1

đã cả tuần nay , trời nắng như thiêu như đốt. Ngoài sân nền xi măng , hơi nóng bốc lên hừng hực, Ai mà quên không mang dép , nếu đi trên cái nền sân trại giữa trưa nắng thì chỉ còn đường đi viện vì phỏng chân.

Hơn hai ngàn con người , già trẻ , gái trai thuộc phân trại Quảng Ninh rúc hết vào trong một dãy nhà dài , to , mái cao đến cả chục mét.

Phía trên gần mái trần có lắp những cái quạt thông gió to tổ bố, chạy suốt ngày , suốt đêm . Tiếng máy chạy , tiếng gió thổi ầm ầm, cộng thêm hơn hai ngàn con người lúc nào cũng như chợ vỡ, tiếng cười , tiếng nói , tiếng đánh chửi nhau, trẻ con khóc e e . Vì vậy trong trại không lúc nào yên tĩnh.

Nhiệt độ bên trong trại lúc nào cũng như cái chảo rang ngô.

Nóng ...Nóng kinh khủng.
Nhưng chốn đâu bây giờ , cái nhà tắm chung thì lúc nào cũng chật cứng người. Ở dưới nhà chia cơm thì rộng rãi một chút. Nhưng cái mái tôn thấp lè tè. Nó mang hơi nóng mặt trời dội xuống không thể chịu nổi , lại còn mùi mắm muối gặp hơi nóng bốc lên nồng nặc .

Thế là không còn nơi nào tránh nóng , mọi người như cá trong chậu nước sắp sôi ùng ục. Đàn ông thì trần như nhộng. Ai cũng mỗi một cái quần cộc, từ già đến trẻ , chẳng ai xấu hổ, giữ kẽ .

Tội nghiệp bọn đàn bà , nóng lắm cũng chỉ cắt những bìa hộp cam làm quạt , quạt phành phạch.

Bên trong nhà có một cái phòng nhỏ,chỉ độ chục mét vuông. Phòng này để dành riêng cho nhân viên liên hiệp quốc. Chỉ có một hoặc hai nhân viên liên hiệp quốc làm ở đây.
Công việc của họ là giám sát, theo dõi , trợ giúp người tị nạn.

Mỗi buổi sáng họ từ ngoài tự do vào trại đều mang theo báo , thư từ . Mình rất thích đọc báo , khổ nỗi một chữ bẻ đôi không biết. Nhớ có lần cầm tờ báo tiếng anh thấy trên mặt báo có nhiều chữ THE , chả biết nó là chữ gì .

Trong phòng có một phiên dịch người Việt , bác trước là đại tá , làm cho chính phủ ông Thiệu, sau giải phóng bị tù hơn chục năm , ra tù là bác đi Hồng Kông luôn. Bác tên là Tuyên , Bác tuyên.

Mình vác tờ báo đến hỏi . Bác ơi sao có nhiều chữ THE thế . Bác nói đấy là mạo từ, mình lại nghe ra là mạo tù..cứ vừa đi vừa nghĩ mạo tù ..mạo tù ..sao Hồng Kông lắm tù thế . không khéo mình đến nhầm chỗ rồi , ai đời chạy chốn nhà tù, lại đến nơi nhiều tù hơn nước mình thì bỏ mẹ.

Ngoài giờ làm phiên dịch cho những người có nhu cầu nói chuyện với nhân viên Liên hiệp quốc . bác Tuyên còn dịch báo , bác dịch từ báo tiếng Anh ra tiếng Việt cho bà con đọc.

Báo chí Hồng kông dạo này suốt ngày thấy đăng tin thuyền dân. Tờ báo buổi sáng hôm qua đưa tin thuyền dân Việt Nam ở traị bò < nghĩa là thuyền dân Việt nam đến nhiều quá , không có chỗ chứa , Chính phủ HK phải cho bà con tị nạn sống tạm trong những cái lều bạt trên một hòn đảo nuôi bò> .

Thuyền dân ở đó cũng phân biệt miền vùng , đánh nhau , Đạt nìn đầu gấu Hải Phòng bị đâm chết ngay trong lều. Dân Quảng Ninh kéo sập lều xuống rồi cứ thế lấy giáo mác đâm xiên qua vải .



Chán đọc báo thì mình lại về cái khu mình ở , trèo lên tầng ba của cái giường sắt. trên đó lúc nào cũng có mấy sòng bạc, họ chơi đủ thứ để giết thì giờ, từ chơi cờ , chơi bài tây , đến chơi chắn , sóc đĩa . Thi thoảng cũng có người đánh nhau vì chơi.Thật rõ khổ .

Nhưng khổ hơn sự đó là nạn trộm cắp ban đêm. Chả là trong một nhà trại thế này , lại được chia làm nhiều khu nhỏ , khu Lý Mạnh. khu Hòa teo , khu Bình đẩu , khu tú mão . toàn những tên lưu manh tù tội ở Việt nam sang đây làm lãnh đạo . Mỗi bọn đầu gấu lại nuôi hàng tá đàn em .

Ban đêm dân lành thì lăn ra ngủ , bọn lưu manh lại thức trắng đêm bài bạc, chơi chán thì rủ nhau đi < chân mèo > , có nghĩa là đi ăn trộm .

Ban ngày chúng đi đi lại lại tăm tia , ai có vàng đeo tai , đeo tay. Nhà ai có người ngoài tự do vào thăm nuôi cho quà ,cho thuốc lá, là đêm đến bọn lưư manh , tay chân của đầu gấu đến ăn cắp.

Hôm nọ có bà dấu vàng vào tận chim. Thế mà không hiểu sao bọn chân mèo nó biết. Đêm nó chờ cho ngủ say, lấy kéo cắt toạc cả quần trong , quần ngoài. Lấy hết vàng , còn cảnh cáo cái tội giấu vàng, bằng cách bơm thuốc đánh giăng vào đầy chim .

Sáng dậy thấy mất của , tiếc , chửi ầm ỹ. Cứ dóng mồm ...Cha bố thằng chân mèo , ăn máu ăn mủ bà...mày liếm mày không liếm ...mày chơi mày không chơi...mày bôi cái của bố mày vào bà làm bà mơ tiên...làm bà sướng hụt.

Tối hôm sau bọn lưu manh hất cứt đầy vào nhà , cứt đái dính be bét khắp quần áo. Đấy là cảnh cáo cái tội gây mất trật tự nơi công cộng.

Nạn trộm cắp hoàng hành mà không ai dám nói, không ai dám kêu. Mấy ông nhà báo , mấy ông nhà văn ở Việt Nam sang đây thấy ngang tai chướng mắt. Ngứa bút , viết
mấy bài lên án tội trộm cắp dán trên tường. Bị bọn lãnh đạo gọi nên tầng ba huấn thị . mỗi ông ăn mấy bạt tai xanh cả mắt.

Hôm sau trên tường người ta thấy bài viết mới sặc mùi ca ngợi lãnh đạo trại, nào là tài tình sáng suốt, nào là công minh chính đại, nào là trong trại được tự do ngôn luận , ai muốn nói sao thì nói , lãnh đạo tôn trọng ý kiến cá nhân.

Có người sợ vãi đái còn làm ngay một bài thơ ca ngợi nhóm đầu gấu lãnh đạo trại.

lãnh đạo trại đã cho ta một mùa xuân
... đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng
Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi
... đã đem về mùa xuân cho....


Nói thật là lúc ấy mình đọc song bài thơ thấy cay mũi, vừa buồn cho số phận người tị nạn , vừa tức thằng cha nào viết bài thơ ca ngợi mấy thằng lưu manh vô học , người không ra người , thú không ra thú . Chỉ được mỗi cái chiến công là đã từng đi tù lâu năm.

Bọn tù tội , lưu manh sang Hồng Kông, sống trong trại đúng là gặp đất để phất. Vì trên chúng chẳng có ai để mà sợ ,Liên hiệp Quốc chỉ là bù nhìn, chúng lại không đi chùa , không tin đạo , chẳng sợ lương tâm, lương tháng dằn vặt. Cảnh sát Hồng Kông chỉ đứng canh bên ngoài hàng rào. Bên trong hàng rào chúng nó là tướng , là tá .

Dân lành thì yếu bóng vía, ở Việt Nam thì chăm đi chùa , đi đạo . Chính phủ bảo đi B thì đi B , bảo oánh thì oánh . Hết đánh nhau , chính phủ bảo đi kinh tế mới thì đi kinh tế mới . Bảo đi ra đảo Trường Sa thì đi Trường Sa.

Bây giờ sang trại cấm lại phải nghe mấy thằng tù tội. Văn hay chữ tốt, đạo đức hiền lành không giết được bọn lưu manh. Mà giống đời không thắng được thù thì phải coi thù như bạn , phải chấp nhận sống hèn , chứ dở dở ương ương mất mạng như chơi.

Nhưng nói thật nếu mình là mấy tay nhà văn , nhà báo kia , thà mình ngồi im không viết gì như Trần Dần ở Việt nam còn sướng hơn là đi ca ngợi kẻ thù mình. Thật không còn tý nào là liêm sỉ.





Trời thì nóng , mỗi ngày mình chạy vào nhà tắm không dưới 5 lần. Chạy vào để cả quần cộc xối nước vào đầu , vào người cho mát.

Nhưng để vào nhà tắm người ta phải đi qua cái sân nóng như lửa , lại còn sợ pháo kích từ bên trại Hải Phong bắn sang. Đạn pháo là những cục gang được đập vỡ từ những miệng cống quanh trại.

Vừa mới hôm qua hai mẹ con người huế đi tắm đêm , đang đi ngang qua sân đến nhà tắm nữ thì bị ăn trọn một viên 105 li từ bên Hải Phòng bắn sang. Khổ cái là đạn nó không có mắt , cho nên không cứ dân tỉnh nào , ai xấu số phải chịu thôi.

Bên Quảng Ninh vội phản pháo , bắn bừa bắn ẩu mấy loạt rồi thôi .

Hai bên vẫn rất căng thẳng , Bên Quảng Ninh dân ít hơn bên Hải Phòng, nên mọi người đều có lệnh tổng động viên , Nếu Hải Phòng phá rào đánh sang thì tất cả già trẻ , gái trai đều phải tham gia kháng chiến.

Những ngày này các bà , các mẹ hễ ăn cơm xong là ngồi cắt những cái quần ,cái áo, khâu lại thành cái áo trấn thủ cho chồng ,cho con.

Còn những thanh niên trẻ thì miệt mài chế tạo vũ khí. Có người còn dùng kìm cộng lực , cắt dây thép gai làm mũi tên . họ chế tạo súng bắn tên rất hiện đại . nếu ai xấu số bị một mũi tên vào người thì chắc chết .

Hôm chế tạo xong súng bắn tên, họ gửi ra ngoài tự do dự triển lãm , được bên ngoài đánh giá cao thành tích sáng kiến.

Anh em bạn bè của bọn đầu gấu sống bên ngoài tự do còn viện trợ vũ khí, viện trợ thuốc men , thậm chí viện trợ cả hê rô in . Tất cả các thứ viện trợ từ bên ngoài đều được cho không , bên trong trại cấm không cần hoàn lại.

Những chiến sĩ dũng cảm như Hùng Trột . Long tấn Quỷ , Dũng điên, Hải sẹo ....Ai ai cũng được trang bị một thanh kiếm Nhật sáng loáng , thanh kiếm sắc như nước , nếu ngửa thanh kiếm nên để sợi tóc giơi xuống chạm lưỡi kiếm là đứt đôi sợi tóc.

Phải nói kiếm Nhật rất lợi hại. Hồi mới tới Hồng Kông , vừa ngày hôm trước, hôm sau, nghe tin bên trại tự do có giết người ở tổ nấu cơm. Tay nấu cơm người Cửa Ông dùng kiếm Nhật, chém đứt cổ người cùng làm chỉ vì xíc mích rất nhỏ.

Chỉ một nhát kiếm đi ngang , đầu lìa khỏi cổ lăn lông lốc trên nền xi măng sân trại.


Bên trại Hải Phòng còn được trang bị vũ khí nhiều hơn , và có quân đội chính quy nhiều hơn . Bằng chứng là hôm chủ nhật , bên Hải Phòng tổ chức họp mít tinh toàn trại. Có cả cờ quạt , khẩu hiệu . Rồi có cả duyệt binh hẳn hoi . Cuộc duyệt binh đó chắc là để uy hiếp tinh thần quân và dân Quảng Ninh.

Kể từ hôm phân chia đất đai , hai bên đều tập chung củng cố lực lượng. Chưa có trận đánh lớn nào, chỉ có mấy trận lẻ tẻ của Hùng Trột bên Quảng Ninh , hắn cùng bộ hạ trèo lên mái bếp nhà trại bắn đạn pháo 105 li sang sân Hải Phòng làm bị thương mấy người già và trẻ con.

Thật tội nghiệp những người vô tội.


Bây giờ đang là 12 giờ trưa, nắng như đổ lửa , trong nhà hầm hập hơi người , hơi nóng. Ngoài sân vắng teo , không một bóng người . Chỉ có thi thoảng một bóng A Sề < cảnh sát coi tù > đi dọc hàng rào trại .

Họ đi kiểm tra xem có ai phá rào trốn trại không . Chứ họ đâu có quan tâm đến tình hình trong trại. Sống , chết ra sao kệ bố mày.

Bỗng mình thấy tay lính gác cổng biên giới giữa hai trại người Huế chạy vào buồng hô lớn ...Bọn nó tấn công ...Bọn nó tấn công

No comments:

Post a Comment