Thursday, April 30, 2009

30-4-75

Ba mươi thánh tư gầm thét
Mảnh đất hình chữ ét hòa bình
Chẳng còn cái chết thình lình
Chẳng còn cái cảnh anh mình giết em

Bao năm sống khổ tèm lem
Quan to húp mật dân đen bỏ mình
Bao nhiêu cảnh sống gia đình
Tan hoang nhà cửa xác sình ven sông

Ngày nay có kẻ kể công
Ngày xưa tao giết ông cha nhà mình
Chẳng tin huân chương đây nhìn
Mỗi một huân chương cả ngìn xác phơi

Bây giờ khắp chốn mọi nơi
Tiền hô hậu ủng tao bơi lưng trời
Ghế quan tao ngồi một đời
Bõ công chém giết một thời chiến tranh

MỘT MÌNH

Một mình đợi một mình chờ

Mỏi chân tượng đá thẫn thờ vọng phu

Một mình uống một mình tu

Uống cho trời đất mây mù ra mưa

Một mình hỏi một mình thưa

Mù trong đêm tối mình đưa mình về

Một mình hứa một mình thề

Trời cao đất rộng không hề xa nhau

Một mình nhớ một mình đau

Chẻ câu lục bát làm cau hỏi trầu

QUAN THAM

Tiên mà xuống từ trên cao
Sư ông vãi đái nhẩy vào chuồng trâu
Cha đạo tới hỏi đâu đâu?
Bố ai mà biết tiên nâu chỗ nào.

Thằng cu vác một cành đào
Cộng thêm cái túi có hào bên trong
Sản sinh ra tí mật ong
Chó chạy tới liếm sạch bong đít lồi..........n...

Mẹ tôi khóc đứng khóc ngồi
Cha tôi thì cứ bồi hồi không yên
Bọn bạn thì bảo đừng điên
Tham lam thì cũng chẳng yên đâu mà

Nhũng nhịu em tớ ì à
Ăn đi một tí không là nhăn răng
máu điên tôi nói khăng khăng
Lồn tao còn đấy răng chừ mà ăn

Ê-SAI

Hỡi các từng Trời

Hãy nghe

Hỡi đất

Hãy lắng nghe

Ta đã nuôi dưỡng con cái

Trưởng dưỡng chúng nó

Song

Chúng nó dấy loạn nghịch cùng ta

Bò biết chủ mình

Lừa biết máng chủ

Dân ta chẳng hiểu biết

Dân ta chẳng suy nghĩ

Ôi !

Nước mắc tội

Dân mang nỗi nặng nề

Tông giống độc dữ , con cái làm bậy bạ kia

Ôi !

Thành trung nghĩa đã hóa ra kỵ nữ

Nó vẫn chánh trực và công bình trong nó

Mà bây giờ đầy những kẻ giết người

Bạc người biến thành cặn

Rượu người pha lộn nước lã

Các quan làm bạn với kẻ trộm

Họ đều ưa hối nộ

Đeo đuổi theo tài lợi

Chẳng làm công bình cho kẻ mồ côi

Vụ kiện người ngóa bụa chẳng đến cùng chúng nó

Vậy nên:

Ta Chúa Trời.

Sẽ thỏa lòng về kẻ đối địch ta

Ta sẽ báo trả kẻ cừu thù ta

Ta sẽ lại tra tay trên người

làm sạch cặn bã người

Bỏ hết chất pha của người

Ta sẽ lập lại các quan như ngày xưa

Rồi sau ngươi sẽ là trung nghĩa , công bình.

GIÓ

Gió

Từ trời

Táp vào người

Gió táp vào đời

Đời chưa một lần lặng gió

Từ thuở oa oa chẳng có bình yên

Lớn trong nỗi khổ triền miên

Đắng cay , mật ngọt chẳng thiên , người đời

Dẫu biết muôn sự tại trời

Mà sao lòng vẫn rối bời lắm khi

Trời mà đổ họa bất kỳ

Thần nào mà tránh mỗi thì gió to.

DẤU CỘNG

Giang tay ra ta làm dấu cộng

Giữ thăng bằng giữa trời gió lộng

Dù đường đời bão tố mưa xa

Vẫn vững bước không hề lay động



Giang tay ra ta làm đòn gánh

Chất nhọc nhằn trên đôi vai mảnh

Dường đồi núi đèo dốc treo leo

Ta vẫn đi hát vang lời thánh



Giang tay ra ta làm cầu nối

Đón nhận những mảnh đời bối rối

Mang ánh sáng tình yêu nhân thế

Xua tan đi mây mù đen tối.



Giang tay ra ôm cả trời ta

Ôm bạn gần ôm cả bạn xa

Bẻ câu thơ ta làm nhựa sống

Nối nhịp cầu hát mãi vang ca.

Wednesday, April 22, 2009

CHIẾC GẠT MƯA

Trời đổ sập mây đen
Rồi mưa mù trắng xóa
Chiếc gạt mưa vất vả
khó quá , gạt mưa đi

Mưa cứ tuôn cứ tuôn
Từ trời cao mưa xuống
Chiếc gạt mưa không muốn
Mòn một đời gạt mưa

Ngày xưa lời mẹ nói
Con ơi đừng ham chua
Bây giờ con đội mưa
Khóc đưa người dưới mộ

Ước gì có nắng hanh
Đưa mưa em về trời
Nơi ấy em có anh
Sống một đời hạnh phúc

MỜI QUAN

Tiên học lễ, hậu học văn
Sư ông bảo thế lăn tăn làm gì
Ban cho một mẩu bánh mì
Tuyên dương trò giỏi cuối kỳ thi đua

Giáo dục mà tính ăn thua
Mù tâm con trẻ , nắng mưa cả đời
Ăn rau má đã một thời
Cứt còn không có , có gì mời quan

NHỚ XUÂN

Nắng mai ngập cả sân đình
Rung ring gió thổi lung linh hoa đào
Hương xuân thổn thức bờ rào
Ngóng người quân tử khi vào khi ra

Ước gì trời nổi can qua
Cho người quân tử phải ma nhà mình
Mai đây em khỏi đứng rình
Yêu người quân tử một mình , mình yêu

MẸ QUÊ HƯƠNG




Mẹ tôi lưng còng vất vả
Tôi thương mẹ già thương cả giang sơn
Là người có lúc cô đơn
Mẹ ơi con nhớ công ơn mẹ hiền
Việt nam dẫu có hai miền
Nam Bắc Đông Tây vẫn liền một thửa

Tôi lớn lên trong ngày khói lửa
Yêu quê hương mẹ phải bửa vầng trăng
Đất chìm trong khói trắng băng
Nước sông uất hận máu răng mịt mù
Yêu quê tôi đánh giặc thù
Qua bao lửa đạn khói mù chân mây
Mẹ ơi con đã về đây
Hiền Lương sóng vỗ vẫn mây mịt mù.






Bao nhiêu xương trắng chiến khu
Giờ đây cỏ mọc chẳng cu nào nhìn
Trăng soi bóng nước một mình
Mới đây trăng đã bỏ mình trăng đi
Thành xưa rêu mọc xanh rì
Thuyền tình ai lại đứng lì bến sông.


Cho tôi làm ngọn gió đông
Tôi đem mưa đến làm dông mái đình
Chú tâm mẹ nhắc rất tình
Cuội ơi đừng có đau mình cô liêu
Răng long tóc bạc đã nhiều
Buồm tình tuy gẫy cũng liều ra khơi
Về đây gánh vác một nơi
Quê mình trời lại thảnh thơi hương tình.

Thơ bên tôi viết nhiều lời
Ai mà họa được tôi mời mâm trên.

Friday, April 17, 2009

cai hien

Anh xem cái mái che mưa
Yêu người hóng mát giữa trưa nắng hè
Em vui em có bạn bè
Lắm tay nhảy múa , trên hè hát vang.

Anh vô tư chẳng vội vàng
Yêu đương lười biếng không màng lợi danh
Em sầu khóc dưới mái tranh
Nhiều đêm thổn thức thương anh một mình

quan tham





Tiên mà xuống từ trên cao

Sư ông vãi đái nhẩy vào chuồng trâu

Cha đạo tới hỏi đâu đâu?

Bố ai mà biết tiên nâu chỗ nào.


Thằng cu vác một cành đào

Cộng thêm cái túi có hào bên trong

Sản sinh ra tí mật ong

Chó chạy tới liếm sạch bong đít lồi..........n...