Monday, August 31, 2009

đổi mùa





Hết nắng hè đông lại tới thôi
Dẫu biết trước bờ môi vẫn giật mình
Nắng đi rồi còn đâu giọt nắng xinh
Con phố chiều nước dâng tràn trắng xóa

Ừ đi đi tìm chân trời mới lạ
Cầu mong nắng tới một buổi bình minh
Đi để quên những tiếng cười ngày cũ
Đi để quên cái giọng hát qua phôn

Nhớ làm chi câu lục bát trong ngần
Thương làm chi tờ giấy trắng đần độn
Tiếng gõ phím ngày nào thành lạc lõng
Bài thơ ai chính tả thật khôi hài.

Một thân người chẳng thể chẻ làm hai
Nhưng trái tim chia hai phần tươi đỏ
Nhờ ngọn gió đưa phần về bên đó
Phần ở đây để nhớ để thương ai

Thôi nhé ngày mai đi quá khứ
Mùa đổi mùa hết hạ lại sang đông
Còn mình ai ở lại một bến sông
Con sào cắm sóng xô bờ nứt nẻ.

Cười

Ầm ầm cười thắng quả to
Cười như bò rống cười thò cả chim
Chúm chím cười ngượng trong tim
Mất tiền hời hợt cười im trong lòng
Đứt ruột cười nhóm xiếc rong
Cười vui ha hả lưng cong thằng gù
Cười chuột rúc như người mù
Khì khì cười nhạt mà hù người ta
Cười kín đáo sợ con ma
Đứng cười hô hố chửi cha thằng tù
Cười hì hì có người tu
Thế gian câm điếc cười như dê già
Bọn đàn bà cười như hoa
Sở Khanh một đám Bạc Hà cười khan

Cười lên một tiếng giòn tan
Hiếp dâm thiên hạ trời ban tiếng cười

Saturday, August 29, 2009

đa mang





Mặt trời sưởi ấm hành tinh
Con tim sưởi ấm mối tình trái ngang
Khổ cho gió cả đa mang
Hôn sông hôn núi vướng đàng khó đi

Tại vì mưa làm ướt mi
Nắng lên sưởi ấm một thì yêu đương
Nước cường cá nhảy lên giường
Trách người quân tử không thương cá mè

Tủi thân khinh hết hội hè
Quên đi thơ phú quên bè xướng ca
Giận trời sưởi ấm quê ta
Con tim loạn nhịp thơ qua xứ người

Từ nay tăm ngậm không cười
Nắng lên cũng mặc hoa tươi không màng
Dại gì mang kiếp đa mang
Yêu sông yêu núi tình nàng trắng không

đi




Một mình đi một mình buồn
Gió đi để lại cánh buồm đơn côi
Sáng nay chuông gọi những hồi
Phòng không trống vắng chuông rơi một mình

tại cơn mưa ngố động kinh
phố đang đầy nắng mưa sình lối đi
Ngoài hiên gió quất ngựa phi
Trong nhà mưa rột ướt mi hoa sầu

Hoa mắc cỡ tìm ở đâu
Giọt mưa lạc gió rầu rầu hoa rơi
Quyết tâm đi bỏ quên lời
Khi xưa hò hẹn một đời bên nhau

Gió đưa hoa cỏ qua cầu
Bến sông còn đứng con tầu nhớ thương
Chiều vàng tưới ướt con đường
Bóng ai nghiêng đổ mưa sương nhạt nhòa

Thursday, August 27, 2009

thà




Thà làm cát đá biển sâu
vô tư nằm ngủ chẳng sầu nơi đâu
Còn hơn lục bát một câu
Vắt ngang biển lớn cây cầu tương tư

Thà ôm gối ngủ khư khư
Một mình một bóng lắc lư rượu chè
Còn hơn mơ nắng trưa hè
Nắng xinh nhỏ giọt con ve thổi kèn

Thà làm cửa lớn cài then
Một mình phòng vắng tự thèm trái chua
Còn hơn đi gió về mưa
Cửa không còn khóa gió lùa tung chăn

Tại vì duyên nợ khó khăn
Ngưu lang chức nữ một năm một lần
Thà làm hòn đá khỏa thân
Hiếp dâm sương gió ngu đần bướm ong.

Saturday, August 22, 2009

Trái ngang




Trái mít đứng tựa gốc cây
Xin đừng sờ nắn nhựa nhầy ra tay
Trái thị đỏng đảnh hương bay
Ngửi thôi đừng nắm đừng day thị mềm

Trái tim loạn nhịp ban đêm
Giường êm chăn ấm mà thèm trái chua
Hôm qua em đi lễ chùa
Câu thơ lục bát gió lùa tới đây

Trái yêu nặng mối tình đầu
Bên kia trái đất không cầu bắc ngang
Chiều rơi một trái nắng vàng
Giận trời sinh hạ tình nàng trái ngang

Thursday, August 20, 2009

thư giãn : Bút bi

Bút bi đầy mực bên trong
ngượng ngùng bút vẽ đường cong chết người
liếc sang bên trái bờ vai
Giật mình nhìn thấy hình ai cưởi chuồng



Bút bi hì hục viết thư
Viết từ chập tối viết dư sang ngày
Tình đâu chan chứa tràn đầy
Mặt trời đứng bóng ruồi bay bút chào



Bút bi thích vẽ má đào
Đèn dầu tụt bấc bút đào hố chôn
Đêm mưa gió mát bồn chồn
Vấp chân bút ngã mực dồn ướt chăn

Tuesday, August 18, 2009

TAI NẠN





Ầm ầm sấm nổ lưng trời
Mưa rào đổ nước làm người trượt chân
Chống tay vịn gối đứng lên
Giận trời làm ướt hai bên má đào

Tại sao lại có mưa rào
Sao trời đổ nước tràn ao nhà mình
Ngày xưa giọt nắng xinh xinh
Hôm nay nước lớn quay mình nắng đi

Tại vì mưa nắng bất kì
Đội mưa cảm lạnh thuốc gì chữa đây
Hôm nay đứng giữa trời mây
Tay không với tới chân này lửng lơ










Yêu em trên mạng tí toi mạng
Tại vì đang yêu tận bên đàng
Đêm ngủ giật mình bừng tỉnh giấc
Xách xe bát phố tí xe đè


Yêu ai mà yêu lắm thế cha
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn chết bỏ bà
Ngày quên hai bữa không thèm nhớ
Đêm khuya bạc tóc ngủ bằng thừa


Tại trời sinh hạ ngôi sao xấu
Vừa lọt lòng mẹ đã đòi yêu
Mồm ngậm vú nuôi tay ôm vú
Chửi cha thằng nào cướp của tao

thăm mẹ



Chạy về thăm mẹ hôm nay
Trời không còn nắng mây đầy núi cao
Hàng cây đứng lặng im chào
Mẹ đi nước đổ mưa rào đầy sân

Bát cơm quả trứng ai cần
Khói hương trắng đục nhòa dần bóng ai
Mẹ đi mọi sự đều sai
Trăng lên nhầm chỗ sao rơi đầy trời

Chạy về thăm mẹ rụng rời
Một tin sét chẻ đôi đời ngẩn ngơ
Mẹ đi con mẹ bơ vơ
Biển không có sóng trăng mờ hải đăng

Chạy về thăm mẹ bên đàng
Mộ xanh cỏ mọc lòng càng xót xa
Đêm khuya gà gáy canh ba
Thấy hình bóng mẹ ở nhà ru con

Friday, August 14, 2009

Mình xa nhau

Mình xa nhau
Gió không thổi
Mây không bay
Trái đất ngừng quay
Trời mênh mông lồng lộng từ ngàn năm
Thiếu cánh diều trời bỗng nằm bất động
Nước vẫn mềm mại thế mà bào mòn núi cao
Em chẳng phải dao mà cắt đôi lòng tượng đá
Trời sinh ra anh , Cũng là vô nghĩa
Vì em xa anh
Vì em xa anh



Mình xa nhau
Đèn không sáng
Phòng tối tăm
Mây mù quanh năm
Sông cũng dài cũng rộng từ thủa xưa
Thiếu con đò sông chẳng còn ai đưa
Sóng biển đại dương vẫn ngàn năm hôn cát trắng
Em chẳng phải tia nắng mà đốt cháy lòng anh
Trời sinh ra anh , Cũng là vô nghĩa
Vì em xa anh
Vì em xa anh



...........................................







Chẳn phải Thiên Đàng.


Ước gì , em ở đây
Anh đưa em tới

Chợ ngoài trời, đầu người nhấp nhô
Đầu đen , đầu đỏ , đầu trắng , đầu vàng
Dân làng đây , cũng chẳng khác mấy quê mình
Người bon chen, tiền tình lừa dối
Cũng mặt lạ , bán chó treo dê


Ước gì, em ở đây,
Anh đưa em tới

Sông hi o , sóng cuộn dâng trào
Cũng nước ,đầu nguồn, phù xa, đất đỏ
Cũng thân cò , lặn lội, mò tép bắt tôm
Và chiều hôm , ướt sũng, nắng vàng
Người ôm người , chìm đắm trong mưa


Còn đêm đen, phố phường đặc kín
Tiếng nhạc khuya , ai biết đường về
Đây mái nhà thờ, rêu phong cũ kỹ
Kia tiếng chuông chùa, lạc lõng chiều hôm

Ước gì, em ở đây
Bên tiếng kinh cầu

Ta ở đây
Ta ở đây
Chẳng phải Thiên Đàng

Thursday, August 13, 2009

tại vì...




Tại con gà trống vô tâm
Nửa đêm đánh thức cái ông mặt trời
Mộng đẹp bì bõm đang bơi
Nắng tràn cửa sổ làm trôi mất nàng

Tại hàng dâm bụt bên đàng
Bò ngang chắn lối nhà nàng nhà tôi
Làm cho nắng ngã bên đồi
Trăng rơi xuống giếng đơn côi một mình

Tại vì em quá là xinh
Sao mai lẩn chốn đa tình mắt nai
Tại trăng chẳng đợi nắng mai
Ngàn năm vò võ bi hài tình tôi

Wednesday, August 12, 2009

đoạn tình




Lấy tay chém gió đoạn tình
Chặt đôi nỗi nhớ bóng hình trong mơ
Một nửa đem gửi cho thơ
Nửa kia muốn trả bến bờ ngày xưa

Tại trời đổ nước làm mưa
Câu thơ ướt sũng giữa trưa nắng hè
Cố quên đi một trái me
Sấu kia lại rụng một ghe đầy thuyền

Đoạn tình nửa tỉnh nửa điên
Xác theo gió cuốn hồn liền gốc si
Đoạn tình giữa buổi trăng thì
Chiều dâng nước cả mưa thi dầm rề.

Tuesday, August 11, 2009

tình xa

Xa nhau mới có một ngày
Như mười năm đợi đi đầy đảo hoang
Con chim ríu rít đường làng
Bên kia trời vắng mơ màng hồn ai

Gặp người mới một sớm mai
Tình trong đã lặng hai vai vơi đầy
Sét tình chẻ toạc chân mây
Mưa trên đất lạ tuyết bay đầy trời

Dẫu rằng chim chẳng cùng đôi
Hai phương trời lạ xa xôi nghìn trùng
Dẫu rằng ta chẳng sống chung
Tình nung lửa đỏ vẫn cùng ước mơ

thương người đứng thẳng

Thương một người ở xa
Quê nhà chiều nắng đỏ
Nóng như nung chết cỏ
Em vẫn trên đường đê

Con dường dài lê thê
Em bì bõm dưới mưa
Cơm bụi buổi nắng trưa
Bước chân cò lội nước

Nếu sểnh chân một bước
Giá phải trả gấp đôi
Có khi cả cuộc đời
Nằm trong tay kẻ cướp

Thương một người ở nhà
Chân chuyền cành chim sáo
Em không quen nói láo
Giữa thế giới người gù

Dẫu biết chẳng ô dù
Em không hề lùi bước
Giữa cái mất cái được
Em chọn con đường thua

Em chẳng muốn làm vua
Nhưng làm người đứng thẳng
...................

Monday, August 10, 2009

chưa quen




Một ngày chưa gặp mặt
Một ngày chưa quen nhau
Trời sao vội mưa ngâu
Mối tình đầu tan vỡ

Em cười vui rạn rỡ
Quên hết kỷ niệm xưa
Anh về dưới trời mưa
Nước dâng tràn con phố

Mặc cho sóng nhấp nhô
Mặc cho chợ đông vui
Anh về với chăn vùi
Giết người tình trong mộng

Tại con sông dài rộng
Tại rừng cao núi thẳm
Bông hoa chưa kịp thắm
Màu đã vàng phôi pha

Em ở lại quê nhà
Vui một mảnh trăng thu
Anh bỗng thành cựu thù
xa bên bờ đại dương

Hôm nào có nước cường
Biển dâng trào con sóng
Bên đại dương anh ngóng
Một bóng hình em ơi

Có những lúc rối bời
Một mình trong trống vắng
Anh tìm trong biển lặng
Một bóng hình em tôi.

thơ thẩn




Trời đổ mưa rào bông nước bay
Hồn ai bì bõm giữa ban ngày
Lang thang không định tìm bờ bến
Bỏ mặc thân gầy bông cỏ may

Hoa gạo nhà ai đã rụng rồi
Giận trời gió cả để hoa rơi
Từ nay bỏ mặc không thèm nhớ
Càng cố quên người càng có đôi

Người bỏ đi rồi khi chửa quen
Vườn hoa chưa nở đã hoang tàn
Chiều nay thờ thẫn bên trời vắng
Vàng nắng nhà ai đèn tối đen

Chỉ một mình thôi bạn với đêm
Thơ thơ thẩn thẩn ở ngoài thềm
Ngước nhìn sao chổi rơi trong tối
Lặng lẽ sương mai ướt gối mềm

Thôi nhé đi rồi mơ ước xưa
Chẳng còn thơ thẩn để đong đưa
Con sông chia cắt hai dòng chẩy
Ai mất ai còn buổi nắng trưa.

Sunday, August 9, 2009

kỷ niệm nhỏ về mẹ

Năm 1972 giặc Mỹ đánh phá miền bắc ác liệt, nhất là chiến dịch 12 ngày đêm bom B52 oanh tạc nhằm đưa Việt Nam trở về thời đồ đá.

Thị trấn nhỏ nơi mình sống ngày nào cũng có báo động , Ngày nào cũng có bom rơi, không gần thì xa, tiếng bom cứ ì ùng , ban đêm chớp bom sáng xanh sáng đỏ.

Trên mấy đồi cao quanh thị trấn đều có pháo cao xạ, xa hơn phía bờ biển còn có cả mấy trận địa tên lửa SAM của Liên Xô.

ngày nào bọn f4 , f111 cũng bay xung quanh những chiếc B52 dài lừng lững từ biển vào . rồi từ bụng đen xì của những thần chết B52 nhả ra từng chùm bom . Rồi những tiếng nổ xé trời xé đất, chớp xanh đỏ chằng chịt ngang trời. Rồi nhà cháy , khối bốc ngùn ngụt, Rồi xác người , xác trâu bò chết khắp nơi.



Mẹ đưa mấy anh em lên tận lưng trừng núi xanh tránh bom. Trên lưng núi mẹ đào một cái hầm . Sáng sớm mọi người còn đang ngủ thì mẹ đã dậy nấu cơm , nấu nước . Cơm nước phải nấu trong hầm , tránh không cho ánh sáng ra ngoài. Cơm chín rồi mẹ mới gọi mấy anh em dậy ăn cơm.

Mẹ dặn dò cẩn thận rồi mới xuống núi đi làm. Mẹ bảo nếu không thấy mẹ về , mấy anh em không được xuống núi, vì ở dưới núi có nhiều người chết. Bố sẽ về đón các con , rừng núi sẽ che chở cho các con. Mẹ nói đừng đốt lửa , đừng để khói bay lên trời, thằng Mỹ nó nhìn thấy khói là nó bắt các con đi .

Sáng nào trước khi xuống núi đi làm mẹ cũng dặn đi dặn lại. Có hôm đi một đoạn xa rồi mẹ còn gọi với lại nói... Buổi chiều hết máy bay cho em ra suối tắm , đừng đi chơi xa nhé...
Mẹ làm ở cơ quan cách nhà mấy cây số , thế mà hôm nào mẹ cũng sáng đi , chiều về trên con đường lỗ trỗ hố bom.

Con đường mẹ đi là trục đường chính được nối từ Trung Quốc , máy bay Mỹ tập trung oanh tạc nhằm ngăn dòng tiếp tế từ Trung Quốc . Cầu cống hầu như không cái nào còn nguyên vẹn , những đường ống dẫn nước cũng bị tình nghi là ống dẫn dầu , đều bị bom phá tan tành. hầu hết nhà cửa bị bom phá hủy , cơ quan , trường học đều phải sơ tán vào hầm .


Mà kể cũng lạ, bom đạn bao nhiêu người chết , bao nhiêu người trở thành tàn tật. Mẹ cứ một mình sáng đi tối về trên con đường đầy bom rơi đạn nổ mà không hề hấn gì . Hình như mẹ được Trời phù hộ.

Ngày ấy mấy anh em còn bé , không biết sợ bom , sợ đạn . Mẹ dặn thấy máy bay thì phải xuống hầm . Mấy anh em cứ thấy máy bay là trèo lên cây nhìn , rồi đứa nào cũng như hoa tiêu chỉ đường . Đằng kia ...Đằng kia ..hai chiếc f4 à không B52 .
Nó chuẩn bị cắt bom ..Nó bổ nhào rồi ..

Cứ thế mấy anh em đùa giỡn với tử thần. Có hôm bom nổ bên kia bờ sông, mảnh bom bay tới lưng núi , chỗ mấy anh em đang sơ tán, Mảnh bom phạt đổ cả ngọn cây dẻ gai .

Chiều mẹ đi làm về , biết chuyện mẹ la . Mấy anh em sợ chui vào hầm . Mẹ nấu cơm xong lại đi tìm, mẹ vào hầm thấy mấy anh em ôm nhau ngủ . Mẹ khóc.

Mẹ ôm mình vào lòng , nước mắt mẹ nhỏ xuống mái tóc vàng hoe cháy nắng. Mẹ nói mẹ không muốn Giặc Mỹ cướp mất con của mẹ . Mẹ la con là mẹ yêu con đó mà .

Chiều xuống khi tiếng bom đạn đã ngớt . Mẹ nói thằng Mỹ nó mệt rồi , nó về nhà nó rồi. Mặt trời đã khuất sau dặng núi phía xa , bóng đêm bắt đầu nuốt chửng lấy khu rừng mấy mẹ con sơ tán. Mẹ nằm giữa đàn con , ru mấy anh em ngủ bằng câu hát dân ca ....

....Tình tính tang ...tang tính tình..
.....cô mình rằng ..ới ..cô mình ơi ..rằng có nhớ ...nhớ anh không..





Năm 2003 mình làm bảo lãnh mẹ sang mỹ, theo diện thăm thân nhân. Goị dây nói về động viên mãi mẹ mới đi . Ngày chuẩn bị lên máy bay, mẹ nói mẹ còn gét Mỹ lắm. Vả lại đường xá xa xôi, một chữ một tiếng không biết, thân già không biết có đến nơi không.

Nếu không vì con rứt ruột đẻ ra nhất định mẹ không đến Mỹ.

Hôm ra sân bay đón mẹ , chờ mãi mà không thấy mẹ đâu. Người ở trên chuyến bay đã ra ngoài gần hết mà vẫn chưa thấy mẹ. Suốt ruột mình định nhẩy vào trong tìm mẹ , nhưng bảo vệ sân bay không cho vào , đành ngồi ở hàng ghế chờ .

Kia rồi , một tay chống gậy , lưng còng còng, đi bên là một em học sinh MỸ, em đang dắt mẹ đi chầm chậm theo sau đám hành khách. Thấy con là mẹ bỏ cả gậy chống chạy về phía con . UI sau bao nhiêu năm xa cách , nay thấy mẹ bằng xương bằng thịt vui thiệt ...Mà sao mẹ già đi nhanh quá , da nhăn nheo đen xạm , móm mém. Mẹ bỗng nhanh chóng thành tâm điểm cho mọi người nhìn . Giữa hàng ngìn người Mỹ hồng hào to béo , có một người phụ nữ nón lá gầy ốm nhăn nheo ...rất việt nam.

Tối hôm đó và những ngày sau mẹ không ngớt khen nước Mỹ. mẹ nói chưa bao giờ mẹ thấy dân ở đâu tốt như ở đây . Đời thủa nhà ai không quen không biết mà họ cứ nhiệt tình giúp đỡ. Mẹ xuống sân bay Atlanta to gấp 10 lần sân bay Nội bài , chữ không biết đọc , tiếng thì không biết nói. đang lo lắng không biết đường nào là đi , đường nào là về , thì có đôi thanh niên người mỹ tới mang hộ gói áo quần , họ nhìn vé bay của mẹ và dắt tay mẹ đi đến chạm chuyển tiếp. họ cùng ngồi chờ với mẹ cả mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi chuyến bay chuyển tiếp tới , họ đưa mẹ lên máy bay rồi họ mới lên chuyến bay của họ .

Mẹ nói đường phố sạch quá ..chẳng thấy ai đeo khẩu trang...đường phố sạch đến nỗi cứ tụt rép ra đi chân đất ..tối về trèo lên giường ngủ không cần rửa chân.

Rồi mẹ khám phá ra một đất nước nhiều nhà thờ quá . cứ đi vài trăm mét lại gặp nhà thờ . Buổi sáng chủ nhật đường phố vắng tanh , hỏi ra mới biết bà con khu phố đi nhà thờ hết . Mình đưa mẹ tới dự một buổi sáng chủ nhật ở nhà thờ gần nhất , chiều về mẹ cứ gật đầu khen bà con trong nhà thờ hiền lành ngoan đạo ..Mẹ nói từ hồi cách mạng mẹ được giáo dục theo hướng khác, hướng chống lại Chúa. Ngày mẹ còn trẻ , bọn trẻ con trong làng cứ hát ..Chúa Giê-su ngồi trong hang đá ..thò cu ra ngoài ...con chó cứ tưởng củ khoai ...

Bây giờ sang Mỹ mẹ hiểu ai là con chó đớp củ khoai của Chúa..



Mẹ thích nhất chợ bán rau ,vào siêu thị Walmat mẹ cứ thích ngắm rau tươi , chả là ở Việt Nam mẹ không dám mua rau ở chợ . Mẹ nói rau ở chợ toàn bón hóa chất , người ăn ngộ độc vào bệnh viện cấp cứu . Rồi hàng hóa thực phẩm ế thừa từ Trung Quốc tràn sang , người dân ăn vào bị ung thư . Có nơi cứ mười người thì một bị ung thư chết.

Mình nói sao mẹ không đề nghị lên các cấp lãnh đạo ngăn chặn tình trạng nguy hiểm đó . Mẹ chửi tiên nhiên bố chúng nó , chúng nó chỉ lãnh ăn thôi , chứ lãnh đạo gì , chẳng còn đảng điếc gì, chúng nó biến chất rồi.




Hai năm sau khi mẹ thăm Mỹ về , cái phố mẹ ở người chết vì ung thư rụng như sung..
Ông Hải đen....Ông Khanh bí thư.....Ông sơn công nhân...cô Cam vợ chú Phúc ..Anh Điền chồng chị Dung... nhiều lắm mình không nhớ hết....tất cả đều bị ung thư chết trong đó có ......mẹ.


Thế là bom đạn , máy bay B52 thần chết không giết được mẹ. Nhưng đạo đức suy đồi , hàng hóa giả tạo, hóa chất độc hại đã giết mẹ.

Bây giờ ngồi viết những dòng này, lại thấy mình có lỗi , giá như ngày ấy mình giữ mẹ ở lại Mỹ thì chắc chắn mẹ còn sống.

Saturday, August 8, 2009

Giọt nắng



Bay đi giọt nắng bên đồi
Hồn ai một bóng đứng ngồi không yên
Lang thang gió thổi khắp miền
Tìm trong biển vắng con thuyền mộng mơ

Mộng đẹp đem gửi vào thơ
Nhờ mây mang tới bến bờ yêu thương
Nắng đi xa khuất dặm đường
Biết chăng nắng có tỏ tường chữ mơ

Sao Trời sinh hạ chữ ngờ
Cho mây ngờ gió cho đò sang sông
Hôm nay đứng giữa chợ đông
người không một bóng ai trông nắng vàng

Wednesday, August 5, 2009

Đi thăm nuôi

Dạo này nó như thằng mất hồn, cứ thơ thẩn một mình dọc hàng rào kẽm gai. Cái hàng rào bên dưới có mắt cáo bằng sắt, ngày mới đến còn dễ nhìn ra biển. Từ ngày bị một nhóm người dùng kìm cắt rào trốn trại , hàng rào đã được gia cố thêm một tấm tôn dầy, chạy suốt xung quanh trại. Vậy nên không còn chỗ nhìn ra biển , không còn chỗ để mà ước, để mà mơ cái tự do nồng lộng gió trời biển cả .

Duy nhất còn cái cổng ra vào là họ không hàn tôn , chỉ có song sắt , những cái song sắt to như ngón chân cái chạy dọc từ dưới đất .
Nó tì cái mặt của nó vào hàng song sắt đứng trầm ngâm hàng giờ . Trước mặt nó là biển , những ngày gió lớn sóng cuồn cuộn. Từng đàn hải âu bay theo đuôi những tầu đánh cá , chúng cứ nhào xuống lại bay lên sau đít tầu , tiếng chim ríu rit , mùi biển , mùi cá tanh tanh ,

Tâm hồn nó trống trải rỗng không, mắt nó nhìn biển mà chẳng thấy gì . Không thấy chim , cũng chẳng thấy tầu. Cả biển cũng không thấy. Trong mắt nó chỉ còn hình một người , người đó từ đằng xa kia đi về phía nó , người đó bước trên mặt nước , bay qua chiếc tầu đánh cá, đàn chim hải âu bay rạt ra hai bên .

Người đó mặc một cái áo dài trắng , tóc ngang vai đang cười với nó bên ngoài hàng rào . Hình như có tiếng nói đâu đây , rồi nó lại nghe thấy em hát , câu hát ngày nào em vẫn hát mỗi khi chỉ còn hai đứa chúng nó trong văn phòng.....

.......Anh nói đi, Anh nói đi. Dù chỉ một lời làm tan nát lòng nhau......

Đúng là em rồi , em đang đứng kia cách nó chỉ một thước , mà sao em không bước thêm một bước nữa , chỉ một bước nữa là nó cầm được tay em , tay nó vươn dài qua song sắt , hụt hẫng . Rồi nó gọi , gọi khản cả cổ , mà hình như em không nghe thấy , em vẫn hát .....

..chỉ còn đôi ba phút bên nhau.......

Nước mắt nó nhỏ xuống hàng rào kẽm gai từng giọt , từng giọt . Hình ảnh em nhòa dần , nhòa dần. Một cơn gió từ biển thổi vào , gió mạnh lắm , gió đưa em đi đâu ?



Ngày liên hoan chia tay Loan , người yêu nó ngoài trường TCI thật là buồn . Nó đã chuẩn bị đón nhận buổi chia tay từ mấy tháng trước , nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy hụt hẫng , trống vắng.

Buổi liên hoan chia tay em thật đông đủ , có cả hai bà tây giám đốc tới dự , mấy trăm giáo viên . ngồi chật cả phòng thể dục . Em không son phấn gì ,nhưng rất đẹp. Em vẫn ăn mặc như mọi ngày , nhưng trông em buồn . Mọi người cười nói chúc mừng em được ra tự do . Ngày mai bằng giờ này em là người tự do rồi. Có chồng người Việt hẳn hoi. ai cũng mừng cho em.

Nó biết em đang buồn lắm , nhưng em vẫn phải lăng xăng đi lại , bắt tay người này , viết lưu niệm cho người kia, mắt em chốc chốc lại nhìn nó . Nó ngồi im một chỗ cố bình thản như không , mà trong lòng thì như sát muối . Anh Thủy , thằng Thành bạn nó cũng ngồi gần đó . Hình như anh Thủy cũng biết chuyện , thấy anh nhìn nó vẻ ái ngại .

Khi bữa tiệc còn đang vui vẻ thì em nhờ anh Thủy đạo diễn tiếp , còn nó và em thì kéo nhau chốn vào phòng máy in . căn phòng bé tí , mấy bà tây chỉ đặt hai cái máy in dùng để in giấy tờ cho nhà trường . Đây vẫn là nơi chúng nó hò hẹn sau những giờ làm việc.





Nó bừng tỉnh vì ai đó đập vào vai nó..... Anh Hà người cùng thuyền, từ năm năm nay hai anh em nó vẫn gắn bó với nhau , vẫn chia xẻ ngọn bùi đắng cay. Anh Hà biết nó đang nghĩ gì . Anh không nói gì cả , mà anh đứng cùng nó nhìn ra biển mênh mông . lại một cái tầu cá nữa về cảng , bây giờ là 5 giờ chiều , các tầu đánh cá ven bờ bắt đầu lục tục kéo nhau về bến. Mặt trời tròn như cái mâm , vàng ệch, đang ngả xuống sau mấy hòn đảo xa xa .

Anh Hà đi tìm nó về ăn Cơm . Hôm nay là ngày Giỗ bố anh , anh có đứa em gái ở Canada gửi cho mấy trăm để làm giỗ. Nghĩ cũng tội , anh là con trai trưởng , mọi thủ tục cúng giỗ là anh phải lo , nhưng mà sống trong trại cấm lấy gì mà lo . Hôm trước anh nhờ mấy người phiên dịch ra ngoài tự do mua được mấy bao thuốc, mấy chai nước coca. Anh cũng xuống nhà bếp mua thêm ít thịt . Thế là mấy anh em cũng xoay sở được một mâm cúng nho nhỏ.

Bữa cơm hôm nay có cả người yêu anh. Chị Dần, chị đến Hông Kông với một con nhỏ . Ngày mới tới đây. Người ta cho chị ở buồng độc thân nữ. Dạo này các cô các chị ở buồng độc thân nữ đua nhau tìm mối hôn thê ra tự do. Hồi mới thành lập buồng hơn trăm cô , bây giờ chỉ còn không đến chục cô . Người yêu anh Hà thật dũng cảm , chị cũng đựơc người ta giới thiệu lấy một người Hông Kông nhưng chị từ chối. Chị ở lại trong trại với anh. Hôm nay trông chị thật hạnh phúc. Chị mặc bộ đồ mới gửi mua ngoài tự do rất đẹp. cái áo màu hồng , cái quần tây bó sát , tóc chị dài tới hết lưng . Đúng như người ta nói ..Gái một con trông mòn con mắt. Chị đang nhanh nhẹn nấu thêm nồi nước . Mọi thứ khác thì chị và anh Hà đã nấu xong từ trước.

Nó chạy lại giúp anh cất dọn cái bếp than củi, ở trong trại dạo này họ phát than củi cho bà con chế biến đồ ăn , cải thiện món . Thức ăn nhà bếp nấu thì không thay đổi , ai cũng có phần như ai . Nhưng nhà bếp họ chỉ nấu qua loa cho lấy lệ , hợp thức hóa thủ tục. Sau khi chia cơm , thức ăn bà con cần phải nấu lại theo khẩu vị từng gia đình .
Kể cũng hay . Một buồng trăm người . vài chục gia đình là vài chục cái bếp đốt than củi. Nhà nào không có bếp thì nấu sau một tí . chờ người có bếp nấu trước , xong mượn bếp nấu lại đồ ăn .





Anh Hà đã tắm và thay quần áo xong, anh đang thắm hương cúng trên cái giường sắt tầng ba . Buồng hơn trăm người , mọi ngày ồn ào là thế , mà bây giờ ai cũng im lặng . Hình như ai cũng nghĩ về quê hương, nhớ về những người đã khuất . Mùi hương thơm thoang thoảng càng làm cho người ta nhớ về cội nguồn , có người rớm rớm nước mắt.

Chị Dần ở dưới cuối buồng đi lên đưa thêm cho anh Hà chai Rượu. Rượu chị mới mua ở buồng 9A, buồng ấy là buồng đầu gấu , họ được quyền nấu rượu .

Ngày mới đến trại cấm , cánh đàn ông bị nhốt trong lồng thèm rượu mà không sao lần ra rượu . Phải mất đến năm thứ hai , một nhóm người chuyển từ trại khác vào đây chuyền cho bí quyết nấu rượu bằng cam . Mọi người hồi hộp nấu thử , sau bẩy ngày chờ đợi chai rượu đầu tiên trong trại tù ra đời , cả trại ăn mừng .

Từ bấy giờ quyền lợi đặc biệt này được các đồng chí lãnh đạo trại độc quyền . Lãnh đạo trại bổ nhiệm một số buồng được nấu rượu , nhưng phải đóng thuế cho lãnh đạo .

Dân tình ủng hộ , vì dù sao họ cũng có thêm cải thiện cho đời sống trong trại tù . Có điều họ cũng không được vui mấy, ấy là khẩu phần cơm của bà con bị cắt xén . Lãnh đạo trại lấy cơm để nấu rượu cùng với cam . Những người ăn ít thì không sao , khổ nhất những người ăn khỏe. Chia đi chia lại cũng chỉ hai lưng chén nhỏ . Mấy chàng độc thân đang tuổi ăn tuổi ngủ bị đói thường xuyên. Được cái bà con sống rất yêu thương nhau, những gia đình nhiều con nhỏ ăn không hết cơm thường cho các cậu độc thân cơm thừa , vì vậy đám độc thân cũng đỡ khổ.




NÓ vừa mới ngồi xuống chưa kịp ăn thì thằng Thành bạn nó gọi í ới. Nó tụt từ tầng ba xuống , chạy ra ngoài sân. Thành đang cầm trên tay tờ thông báo số thẻ thăm nuôi trong ngày . Nó có số thẻ thăm nuôi lần chót .

Từ ngày đến Hồng Kông không bao giờ nó có thăm nuôi. Có ai thân quen ngoài tự do đâu mà có thăm nuôi. Nghĩ vậy nên nó không bao giờ quan tâm đến chuyện đó.

Thường thì ngày nào cũng có người trong trại ra phòng thăm nuôi . Nhất là từ khi trại có phong trào hôn thê người Hồng Kông, Các chú dể tương lai vào thăm nuôi nhiều. Các cô lấy chồng ngoài tự do mỗi lần đi thăm nuôi về là túi lớn túi bé cười như hoa . Mọi người đến túm tụm thăm hỏi , chia quà, chia bánh kẹo , vui được một lúc. Mọi người ai về nhà đấy các cô lại ngồi khóc thút thít vì thương.....trại cấm.

Có mấy cô biết là sắp phải hiến tấm thân ngọc ngà cho mấy ông già Tầu , vội vàng yêu khẩn cấp . Sướng nhất là mấy anh chàng độc thân được các cô chấm điểm. Mấy anh tốt số vừa được yêu , vừa được ăn, vừa được hút . Được đủ thứ, các cô cứ lấy của chồng già nuôi thằng trai tơ. Lấy của bộ đội nuôi anh du kích.



Mặt trời đã xuống hẳn dãy núi phía tây , những tia nắng vàng yếu ớt phản chiếu từ mặt biển hắt vào hàng rào kẽm gai lờ mờ . Nó phải đi nhanh ra cổng cho cảnh sát đếm người và dắt ra phòng thăm nuôi. Cành sát làm thủ tục cũng nhanh , vì bây giờ là chuyến thăm nuôi cuối cùng trong ngày nên có ít người đi .

Phòng thăm nuôi nằm trên ngọn đồi nhìn xuống toàn trung tâm giam giữ whitehead. Đó chỉ là một dãy nhà tôn , bên trong có một dãy bàn dài hình chữ U , mỗi bên đều có hàng ghế. Hàng ghế bên trong dành cho người trong trại cấm, hàng bên ngoài dành cho người ngoài tự do. Hai người có thể cầm tay nhau , có thể với qua bàn mà hôn nhau được , mặc dù đó là phạm luật.


Trên đường đi nó cũng đoán là chỉ có em thôi . Em vào thăm nó sau mấy tháng ra tự do . Mấy tháng qua nó sống như người không hồn. Trong đám người ra thăm nuôi này , mỗi mình nó là đàn ông, còn lại toàn là các cô độc thân hôn thê Tầu Khựa.

Các cô vừa đi và bô bô nói chuyện, có cô nói . Thằng chồng tao già lắm , sắp chết rồi, Trâu già mà ham cỏ non, tao mà làm vợ hắn , tao bắt hắn đêm bẩy ngày ba cho hắn đi luôn ....Tao thành bà chủ hơ hơ. Còn có em thì khoe chồng tương lai bị thọt chân , mà béo như con heo trông gớm chết , em mà ra tự do là em trốn luôn đến nhà bạn em, dại gì mà ôm thằng chồng thọt. Ôi đủ các thứ chuyện , các cô hình như chẳng có gì buồn phiền.

Một mình nó lầm lũi đi sau cùng, vui buồn lẫn lộn.

Kia rồi , nó vừa bước vào phòng thăm nuôi là nhận ra em ngay . Mới có mấy tháng mà trông em đã khác rất nhiều. Bốn cái đèn cao áp bốn góc nhà sáng trưng mà trông em vẫn đen sạm , gầy ốm . Có điều là em mặc quần áo khác với ngày còn trong trại , Hôm nay trông em giống đặc người Tầu , Tóc em cũng để kiểu Tầu . Em đang cười như lắc nẻ , tiếng cười giòn tan làm nó tỉnh cơn bàng hoàng. Em trèo cả lên bàn với sang ôm lấy nó hôn lấy hôn để , chẳng cần để ý , chẳng cần sấu hổ với ai . Đến khi viên cảnh sát trông coi đến nhắc nhở em mới buông nó ra .


Chỉ những ai từng sống trong tù , chỉ những ai từng có những tình yêu cháy bỏng mới nhận thấy thời gian trong phòng thăm nuôi nó vô giá như thế nào. Người ta trước khi đi thăm nuôi đã chuẩn bị bao nhiêu quà cáp , chuẩn bị bao nhiêu ý tưởng . Bây giờ gặp nhau quên hết , hai đứa chỉ đứng cầm tay nhau ngậm ngùi. ba mươi phút thăm nuôi trôi qua đến... vèo.

Nó không kịp nói với em lời cuối ..Nhưng hình ảnh em đã khắc sâu vào tận tim gan nó. Hình ảnh em mặc bộ quần áo Tầu , tóc bím kiểu Tầu , hai hàng nước mắt lau vội nó không bao giờ quên.

Tuesday, August 4, 2009

thành 3A

Hồi ở trại tị nạn Whitehead, mình hay sang buồng 3A chơi với thằng Thành. Nó làm cùng trường TCI ,

Buồng 3A có khoảng hơn trăm người cả gia đình , cả độc thân. Buồng có hai dãy giường sắt kê sát tường , chạy suốt từ ngoài cửa tới cuối buồng . giường sắt có 3 tầng , mình đứng thẳng hơi kiễng chân là với tới tầng 3.

Ban đêm giường nào cũng có màn gió che kín , gia đình thì ở tầng dưới , độc thân thì ở tầng trên cùng.

Giường của Thành ở gần giữa buồng , bên trên nó là giường anh Bắc chị Mai , hai người bạn già độc thân cặp nhau thành gia đình. Hôm qua anh Bắc vừa bị một người ở buồng 1A , buồng của người miền đông đâm một nhát kiếm xuyên qua người . Anh đi cấp cứu rồi , không biết sống chết thế nào.

Trại mấy nghìn con người ô hợp , hết đánh nhau phân chia miền vùng lại đánh nhau vì miếng cơm manh áo. Rồi gia đình lục đục , vợ chồng cắn xé.


Mới 6 giờ sáng mà ánh nắng đã chàn ngập khắp trung tâm giam giữ. Những tia nắng buổi sớm chiếu rọi vào những cuộn dây kẽm gai màu ánh bạc lấp lánh. Một đàn chim sẻ đang tung tăng nhặt những hạt cơm khô khốc trên nền si măng, thấy người bay tỏa hết lên hàng rào.

Sân bóng chuyền ngay trước cửa buồng 3A có mấy người dậy sớm thể thao vẫn còn đang hò hét . Kẻ đập người đỡ , thi thoảng có người phát bóng quá mạnh , trái bóng bay vượt hàng rào ra ngoài , thế là hết chơi , họ lại phải gửi người mua bóng từ ngoài tự do.

6 giờ sáng , các buồng đang chia đồ ăn bữa sáng , trong trung tâm giam giữ cứ hai trại thì chung một nhà bếp . Nhà bếp rộng , to , được trang bị hiện đại để nấu cơm cung cấp cho từ 5 đến 6 ngìn người ăn. Trong nhà bếp chỉ có một nhân viên cảnh sát giám sát , còn lại toàn người Việt là đầu bếp . Các bữa ăn được thay đổi theo chu kỳ , như thứ hai buổi sáng ăn cháo , bữa trưa ăn cơm với thịt bò , bữa tối ăn cơm với thịt heo . Thứ ba lại đổi món ăn như . Sáng ăn chè đỗ , trưa ăn cơm thịt heo , tối ăn cơm cánh gà . Chỉ có mấy món như vậy họ thay đổi , và khẩu phần ăn cũng chỉ vừa đủ cho người ta sống , không có dư.


Sáng nay ăn cháo với bánh mì, mình chúa gét ăn cháo. Không thèm lấy khẩu phần cháo buổi sáng , mình sang buồng 3A chơi. tới đầu giường Thành , nó vẫn đang ngủ, Thúy vợ nó đang hai tay bê tô cháo, mồm thì gọi chồng : voi ơi dậy ăn cháo..voi ơi dạy ăn cháo.


thằng Thành vẫn còn ngủ, nó cởi trần khoe đủ mấy chục cái xương xườn. Mấy ông bà già ở những giường bên dưới đang cho mấy đứa con nít ăn sáng, tiếng trẻ con khóc , tiếng người lớn quát tháo , tiếng gáy như kéo cưa của mấy anh độc thân thức khuya vẫn vang như sấm. Cái nóng mùa hè , tiếng ồn trại cấm không đánh thức được giấc ngủ muộn . Mình phải lay vai gọi thằnh Thành mới tỉnh ngủ.

Mình hỏi sao ngủ gì mà ngủ như chết , vợ nó cười ..nói đêm qua em bảo anh ấy mệt rồi nghỉ thôi anh ấy nói yên tâm anh khỏe như voi ...thế mà sáng nay ngọi mãy voi dậy ăn cháo mà không được.

Được cả hai vợ chông đều vui tính . Ngày trước ở Việt nam chúng nó là bạn thân từ bé , học cùng lớp . Hợp tính nhau lớn lên thành vợ thành chồng , vợ làm giáo viên trường làng, chồng đi nghĩa vụ quân sự.

Ngày thằng Thành ở trong lính , nó sướng như vua con.