Wednesday, August 5, 2009

Đi thăm nuôi

Dạo này nó như thằng mất hồn, cứ thơ thẩn một mình dọc hàng rào kẽm gai. Cái hàng rào bên dưới có mắt cáo bằng sắt, ngày mới đến còn dễ nhìn ra biển. Từ ngày bị một nhóm người dùng kìm cắt rào trốn trại , hàng rào đã được gia cố thêm một tấm tôn dầy, chạy suốt xung quanh trại. Vậy nên không còn chỗ nhìn ra biển , không còn chỗ để mà ước, để mà mơ cái tự do nồng lộng gió trời biển cả .

Duy nhất còn cái cổng ra vào là họ không hàn tôn , chỉ có song sắt , những cái song sắt to như ngón chân cái chạy dọc từ dưới đất .
Nó tì cái mặt của nó vào hàng song sắt đứng trầm ngâm hàng giờ . Trước mặt nó là biển , những ngày gió lớn sóng cuồn cuộn. Từng đàn hải âu bay theo đuôi những tầu đánh cá , chúng cứ nhào xuống lại bay lên sau đít tầu , tiếng chim ríu rit , mùi biển , mùi cá tanh tanh ,

Tâm hồn nó trống trải rỗng không, mắt nó nhìn biển mà chẳng thấy gì . Không thấy chim , cũng chẳng thấy tầu. Cả biển cũng không thấy. Trong mắt nó chỉ còn hình một người , người đó từ đằng xa kia đi về phía nó , người đó bước trên mặt nước , bay qua chiếc tầu đánh cá, đàn chim hải âu bay rạt ra hai bên .

Người đó mặc một cái áo dài trắng , tóc ngang vai đang cười với nó bên ngoài hàng rào . Hình như có tiếng nói đâu đây , rồi nó lại nghe thấy em hát , câu hát ngày nào em vẫn hát mỗi khi chỉ còn hai đứa chúng nó trong văn phòng.....

.......Anh nói đi, Anh nói đi. Dù chỉ một lời làm tan nát lòng nhau......

Đúng là em rồi , em đang đứng kia cách nó chỉ một thước , mà sao em không bước thêm một bước nữa , chỉ một bước nữa là nó cầm được tay em , tay nó vươn dài qua song sắt , hụt hẫng . Rồi nó gọi , gọi khản cả cổ , mà hình như em không nghe thấy , em vẫn hát .....

..chỉ còn đôi ba phút bên nhau.......

Nước mắt nó nhỏ xuống hàng rào kẽm gai từng giọt , từng giọt . Hình ảnh em nhòa dần , nhòa dần. Một cơn gió từ biển thổi vào , gió mạnh lắm , gió đưa em đi đâu ?



Ngày liên hoan chia tay Loan , người yêu nó ngoài trường TCI thật là buồn . Nó đã chuẩn bị đón nhận buổi chia tay từ mấy tháng trước , nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy hụt hẫng , trống vắng.

Buổi liên hoan chia tay em thật đông đủ , có cả hai bà tây giám đốc tới dự , mấy trăm giáo viên . ngồi chật cả phòng thể dục . Em không son phấn gì ,nhưng rất đẹp. Em vẫn ăn mặc như mọi ngày , nhưng trông em buồn . Mọi người cười nói chúc mừng em được ra tự do . Ngày mai bằng giờ này em là người tự do rồi. Có chồng người Việt hẳn hoi. ai cũng mừng cho em.

Nó biết em đang buồn lắm , nhưng em vẫn phải lăng xăng đi lại , bắt tay người này , viết lưu niệm cho người kia, mắt em chốc chốc lại nhìn nó . Nó ngồi im một chỗ cố bình thản như không , mà trong lòng thì như sát muối . Anh Thủy , thằng Thành bạn nó cũng ngồi gần đó . Hình như anh Thủy cũng biết chuyện , thấy anh nhìn nó vẻ ái ngại .

Khi bữa tiệc còn đang vui vẻ thì em nhờ anh Thủy đạo diễn tiếp , còn nó và em thì kéo nhau chốn vào phòng máy in . căn phòng bé tí , mấy bà tây chỉ đặt hai cái máy in dùng để in giấy tờ cho nhà trường . Đây vẫn là nơi chúng nó hò hẹn sau những giờ làm việc.





Nó bừng tỉnh vì ai đó đập vào vai nó..... Anh Hà người cùng thuyền, từ năm năm nay hai anh em nó vẫn gắn bó với nhau , vẫn chia xẻ ngọn bùi đắng cay. Anh Hà biết nó đang nghĩ gì . Anh không nói gì cả , mà anh đứng cùng nó nhìn ra biển mênh mông . lại một cái tầu cá nữa về cảng , bây giờ là 5 giờ chiều , các tầu đánh cá ven bờ bắt đầu lục tục kéo nhau về bến. Mặt trời tròn như cái mâm , vàng ệch, đang ngả xuống sau mấy hòn đảo xa xa .

Anh Hà đi tìm nó về ăn Cơm . Hôm nay là ngày Giỗ bố anh , anh có đứa em gái ở Canada gửi cho mấy trăm để làm giỗ. Nghĩ cũng tội , anh là con trai trưởng , mọi thủ tục cúng giỗ là anh phải lo , nhưng mà sống trong trại cấm lấy gì mà lo . Hôm trước anh nhờ mấy người phiên dịch ra ngoài tự do mua được mấy bao thuốc, mấy chai nước coca. Anh cũng xuống nhà bếp mua thêm ít thịt . Thế là mấy anh em cũng xoay sở được một mâm cúng nho nhỏ.

Bữa cơm hôm nay có cả người yêu anh. Chị Dần, chị đến Hông Kông với một con nhỏ . Ngày mới tới đây. Người ta cho chị ở buồng độc thân nữ. Dạo này các cô các chị ở buồng độc thân nữ đua nhau tìm mối hôn thê ra tự do. Hồi mới thành lập buồng hơn trăm cô , bây giờ chỉ còn không đến chục cô . Người yêu anh Hà thật dũng cảm , chị cũng đựơc người ta giới thiệu lấy một người Hông Kông nhưng chị từ chối. Chị ở lại trong trại với anh. Hôm nay trông chị thật hạnh phúc. Chị mặc bộ đồ mới gửi mua ngoài tự do rất đẹp. cái áo màu hồng , cái quần tây bó sát , tóc chị dài tới hết lưng . Đúng như người ta nói ..Gái một con trông mòn con mắt. Chị đang nhanh nhẹn nấu thêm nồi nước . Mọi thứ khác thì chị và anh Hà đã nấu xong từ trước.

Nó chạy lại giúp anh cất dọn cái bếp than củi, ở trong trại dạo này họ phát than củi cho bà con chế biến đồ ăn , cải thiện món . Thức ăn nhà bếp nấu thì không thay đổi , ai cũng có phần như ai . Nhưng nhà bếp họ chỉ nấu qua loa cho lấy lệ , hợp thức hóa thủ tục. Sau khi chia cơm , thức ăn bà con cần phải nấu lại theo khẩu vị từng gia đình .
Kể cũng hay . Một buồng trăm người . vài chục gia đình là vài chục cái bếp đốt than củi. Nhà nào không có bếp thì nấu sau một tí . chờ người có bếp nấu trước , xong mượn bếp nấu lại đồ ăn .





Anh Hà đã tắm và thay quần áo xong, anh đang thắm hương cúng trên cái giường sắt tầng ba . Buồng hơn trăm người , mọi ngày ồn ào là thế , mà bây giờ ai cũng im lặng . Hình như ai cũng nghĩ về quê hương, nhớ về những người đã khuất . Mùi hương thơm thoang thoảng càng làm cho người ta nhớ về cội nguồn , có người rớm rớm nước mắt.

Chị Dần ở dưới cuối buồng đi lên đưa thêm cho anh Hà chai Rượu. Rượu chị mới mua ở buồng 9A, buồng ấy là buồng đầu gấu , họ được quyền nấu rượu .

Ngày mới đến trại cấm , cánh đàn ông bị nhốt trong lồng thèm rượu mà không sao lần ra rượu . Phải mất đến năm thứ hai , một nhóm người chuyển từ trại khác vào đây chuyền cho bí quyết nấu rượu bằng cam . Mọi người hồi hộp nấu thử , sau bẩy ngày chờ đợi chai rượu đầu tiên trong trại tù ra đời , cả trại ăn mừng .

Từ bấy giờ quyền lợi đặc biệt này được các đồng chí lãnh đạo trại độc quyền . Lãnh đạo trại bổ nhiệm một số buồng được nấu rượu , nhưng phải đóng thuế cho lãnh đạo .

Dân tình ủng hộ , vì dù sao họ cũng có thêm cải thiện cho đời sống trong trại tù . Có điều họ cũng không được vui mấy, ấy là khẩu phần cơm của bà con bị cắt xén . Lãnh đạo trại lấy cơm để nấu rượu cùng với cam . Những người ăn ít thì không sao , khổ nhất những người ăn khỏe. Chia đi chia lại cũng chỉ hai lưng chén nhỏ . Mấy chàng độc thân đang tuổi ăn tuổi ngủ bị đói thường xuyên. Được cái bà con sống rất yêu thương nhau, những gia đình nhiều con nhỏ ăn không hết cơm thường cho các cậu độc thân cơm thừa , vì vậy đám độc thân cũng đỡ khổ.




NÓ vừa mới ngồi xuống chưa kịp ăn thì thằng Thành bạn nó gọi í ới. Nó tụt từ tầng ba xuống , chạy ra ngoài sân. Thành đang cầm trên tay tờ thông báo số thẻ thăm nuôi trong ngày . Nó có số thẻ thăm nuôi lần chót .

Từ ngày đến Hồng Kông không bao giờ nó có thăm nuôi. Có ai thân quen ngoài tự do đâu mà có thăm nuôi. Nghĩ vậy nên nó không bao giờ quan tâm đến chuyện đó.

Thường thì ngày nào cũng có người trong trại ra phòng thăm nuôi . Nhất là từ khi trại có phong trào hôn thê người Hồng Kông, Các chú dể tương lai vào thăm nuôi nhiều. Các cô lấy chồng ngoài tự do mỗi lần đi thăm nuôi về là túi lớn túi bé cười như hoa . Mọi người đến túm tụm thăm hỏi , chia quà, chia bánh kẹo , vui được một lúc. Mọi người ai về nhà đấy các cô lại ngồi khóc thút thít vì thương.....trại cấm.

Có mấy cô biết là sắp phải hiến tấm thân ngọc ngà cho mấy ông già Tầu , vội vàng yêu khẩn cấp . Sướng nhất là mấy anh chàng độc thân được các cô chấm điểm. Mấy anh tốt số vừa được yêu , vừa được ăn, vừa được hút . Được đủ thứ, các cô cứ lấy của chồng già nuôi thằng trai tơ. Lấy của bộ đội nuôi anh du kích.



Mặt trời đã xuống hẳn dãy núi phía tây , những tia nắng vàng yếu ớt phản chiếu từ mặt biển hắt vào hàng rào kẽm gai lờ mờ . Nó phải đi nhanh ra cổng cho cảnh sát đếm người và dắt ra phòng thăm nuôi. Cành sát làm thủ tục cũng nhanh , vì bây giờ là chuyến thăm nuôi cuối cùng trong ngày nên có ít người đi .

Phòng thăm nuôi nằm trên ngọn đồi nhìn xuống toàn trung tâm giam giữ whitehead. Đó chỉ là một dãy nhà tôn , bên trong có một dãy bàn dài hình chữ U , mỗi bên đều có hàng ghế. Hàng ghế bên trong dành cho người trong trại cấm, hàng bên ngoài dành cho người ngoài tự do. Hai người có thể cầm tay nhau , có thể với qua bàn mà hôn nhau được , mặc dù đó là phạm luật.


Trên đường đi nó cũng đoán là chỉ có em thôi . Em vào thăm nó sau mấy tháng ra tự do . Mấy tháng qua nó sống như người không hồn. Trong đám người ra thăm nuôi này , mỗi mình nó là đàn ông, còn lại toàn là các cô độc thân hôn thê Tầu Khựa.

Các cô vừa đi và bô bô nói chuyện, có cô nói . Thằng chồng tao già lắm , sắp chết rồi, Trâu già mà ham cỏ non, tao mà làm vợ hắn , tao bắt hắn đêm bẩy ngày ba cho hắn đi luôn ....Tao thành bà chủ hơ hơ. Còn có em thì khoe chồng tương lai bị thọt chân , mà béo như con heo trông gớm chết , em mà ra tự do là em trốn luôn đến nhà bạn em, dại gì mà ôm thằng chồng thọt. Ôi đủ các thứ chuyện , các cô hình như chẳng có gì buồn phiền.

Một mình nó lầm lũi đi sau cùng, vui buồn lẫn lộn.

Kia rồi , nó vừa bước vào phòng thăm nuôi là nhận ra em ngay . Mới có mấy tháng mà trông em đã khác rất nhiều. Bốn cái đèn cao áp bốn góc nhà sáng trưng mà trông em vẫn đen sạm , gầy ốm . Có điều là em mặc quần áo khác với ngày còn trong trại , Hôm nay trông em giống đặc người Tầu , Tóc em cũng để kiểu Tầu . Em đang cười như lắc nẻ , tiếng cười giòn tan làm nó tỉnh cơn bàng hoàng. Em trèo cả lên bàn với sang ôm lấy nó hôn lấy hôn để , chẳng cần để ý , chẳng cần sấu hổ với ai . Đến khi viên cảnh sát trông coi đến nhắc nhở em mới buông nó ra .


Chỉ những ai từng sống trong tù , chỉ những ai từng có những tình yêu cháy bỏng mới nhận thấy thời gian trong phòng thăm nuôi nó vô giá như thế nào. Người ta trước khi đi thăm nuôi đã chuẩn bị bao nhiêu quà cáp , chuẩn bị bao nhiêu ý tưởng . Bây giờ gặp nhau quên hết , hai đứa chỉ đứng cầm tay nhau ngậm ngùi. ba mươi phút thăm nuôi trôi qua đến... vèo.

Nó không kịp nói với em lời cuối ..Nhưng hình ảnh em đã khắc sâu vào tận tim gan nó. Hình ảnh em mặc bộ quần áo Tầu , tóc bím kiểu Tầu , hai hàng nước mắt lau vội nó không bao giờ quên.

No comments:

Post a Comment