Sunday, August 9, 2009

kỷ niệm nhỏ về mẹ

Năm 1972 giặc Mỹ đánh phá miền bắc ác liệt, nhất là chiến dịch 12 ngày đêm bom B52 oanh tạc nhằm đưa Việt Nam trở về thời đồ đá.

Thị trấn nhỏ nơi mình sống ngày nào cũng có báo động , Ngày nào cũng có bom rơi, không gần thì xa, tiếng bom cứ ì ùng , ban đêm chớp bom sáng xanh sáng đỏ.

Trên mấy đồi cao quanh thị trấn đều có pháo cao xạ, xa hơn phía bờ biển còn có cả mấy trận địa tên lửa SAM của Liên Xô.

ngày nào bọn f4 , f111 cũng bay xung quanh những chiếc B52 dài lừng lững từ biển vào . rồi từ bụng đen xì của những thần chết B52 nhả ra từng chùm bom . Rồi những tiếng nổ xé trời xé đất, chớp xanh đỏ chằng chịt ngang trời. Rồi nhà cháy , khối bốc ngùn ngụt, Rồi xác người , xác trâu bò chết khắp nơi.



Mẹ đưa mấy anh em lên tận lưng trừng núi xanh tránh bom. Trên lưng núi mẹ đào một cái hầm . Sáng sớm mọi người còn đang ngủ thì mẹ đã dậy nấu cơm , nấu nước . Cơm nước phải nấu trong hầm , tránh không cho ánh sáng ra ngoài. Cơm chín rồi mẹ mới gọi mấy anh em dậy ăn cơm.

Mẹ dặn dò cẩn thận rồi mới xuống núi đi làm. Mẹ bảo nếu không thấy mẹ về , mấy anh em không được xuống núi, vì ở dưới núi có nhiều người chết. Bố sẽ về đón các con , rừng núi sẽ che chở cho các con. Mẹ nói đừng đốt lửa , đừng để khói bay lên trời, thằng Mỹ nó nhìn thấy khói là nó bắt các con đi .

Sáng nào trước khi xuống núi đi làm mẹ cũng dặn đi dặn lại. Có hôm đi một đoạn xa rồi mẹ còn gọi với lại nói... Buổi chiều hết máy bay cho em ra suối tắm , đừng đi chơi xa nhé...
Mẹ làm ở cơ quan cách nhà mấy cây số , thế mà hôm nào mẹ cũng sáng đi , chiều về trên con đường lỗ trỗ hố bom.

Con đường mẹ đi là trục đường chính được nối từ Trung Quốc , máy bay Mỹ tập trung oanh tạc nhằm ngăn dòng tiếp tế từ Trung Quốc . Cầu cống hầu như không cái nào còn nguyên vẹn , những đường ống dẫn nước cũng bị tình nghi là ống dẫn dầu , đều bị bom phá tan tành. hầu hết nhà cửa bị bom phá hủy , cơ quan , trường học đều phải sơ tán vào hầm .


Mà kể cũng lạ, bom đạn bao nhiêu người chết , bao nhiêu người trở thành tàn tật. Mẹ cứ một mình sáng đi tối về trên con đường đầy bom rơi đạn nổ mà không hề hấn gì . Hình như mẹ được Trời phù hộ.

Ngày ấy mấy anh em còn bé , không biết sợ bom , sợ đạn . Mẹ dặn thấy máy bay thì phải xuống hầm . Mấy anh em cứ thấy máy bay là trèo lên cây nhìn , rồi đứa nào cũng như hoa tiêu chỉ đường . Đằng kia ...Đằng kia ..hai chiếc f4 à không B52 .
Nó chuẩn bị cắt bom ..Nó bổ nhào rồi ..

Cứ thế mấy anh em đùa giỡn với tử thần. Có hôm bom nổ bên kia bờ sông, mảnh bom bay tới lưng núi , chỗ mấy anh em đang sơ tán, Mảnh bom phạt đổ cả ngọn cây dẻ gai .

Chiều mẹ đi làm về , biết chuyện mẹ la . Mấy anh em sợ chui vào hầm . Mẹ nấu cơm xong lại đi tìm, mẹ vào hầm thấy mấy anh em ôm nhau ngủ . Mẹ khóc.

Mẹ ôm mình vào lòng , nước mắt mẹ nhỏ xuống mái tóc vàng hoe cháy nắng. Mẹ nói mẹ không muốn Giặc Mỹ cướp mất con của mẹ . Mẹ la con là mẹ yêu con đó mà .

Chiều xuống khi tiếng bom đạn đã ngớt . Mẹ nói thằng Mỹ nó mệt rồi , nó về nhà nó rồi. Mặt trời đã khuất sau dặng núi phía xa , bóng đêm bắt đầu nuốt chửng lấy khu rừng mấy mẹ con sơ tán. Mẹ nằm giữa đàn con , ru mấy anh em ngủ bằng câu hát dân ca ....

....Tình tính tang ...tang tính tình..
.....cô mình rằng ..ới ..cô mình ơi ..rằng có nhớ ...nhớ anh không..





Năm 2003 mình làm bảo lãnh mẹ sang mỹ, theo diện thăm thân nhân. Goị dây nói về động viên mãi mẹ mới đi . Ngày chuẩn bị lên máy bay, mẹ nói mẹ còn gét Mỹ lắm. Vả lại đường xá xa xôi, một chữ một tiếng không biết, thân già không biết có đến nơi không.

Nếu không vì con rứt ruột đẻ ra nhất định mẹ không đến Mỹ.

Hôm ra sân bay đón mẹ , chờ mãi mà không thấy mẹ đâu. Người ở trên chuyến bay đã ra ngoài gần hết mà vẫn chưa thấy mẹ. Suốt ruột mình định nhẩy vào trong tìm mẹ , nhưng bảo vệ sân bay không cho vào , đành ngồi ở hàng ghế chờ .

Kia rồi , một tay chống gậy , lưng còng còng, đi bên là một em học sinh MỸ, em đang dắt mẹ đi chầm chậm theo sau đám hành khách. Thấy con là mẹ bỏ cả gậy chống chạy về phía con . UI sau bao nhiêu năm xa cách , nay thấy mẹ bằng xương bằng thịt vui thiệt ...Mà sao mẹ già đi nhanh quá , da nhăn nheo đen xạm , móm mém. Mẹ bỗng nhanh chóng thành tâm điểm cho mọi người nhìn . Giữa hàng ngìn người Mỹ hồng hào to béo , có một người phụ nữ nón lá gầy ốm nhăn nheo ...rất việt nam.

Tối hôm đó và những ngày sau mẹ không ngớt khen nước Mỹ. mẹ nói chưa bao giờ mẹ thấy dân ở đâu tốt như ở đây . Đời thủa nhà ai không quen không biết mà họ cứ nhiệt tình giúp đỡ. Mẹ xuống sân bay Atlanta to gấp 10 lần sân bay Nội bài , chữ không biết đọc , tiếng thì không biết nói. đang lo lắng không biết đường nào là đi , đường nào là về , thì có đôi thanh niên người mỹ tới mang hộ gói áo quần , họ nhìn vé bay của mẹ và dắt tay mẹ đi đến chạm chuyển tiếp. họ cùng ngồi chờ với mẹ cả mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi chuyến bay chuyển tiếp tới , họ đưa mẹ lên máy bay rồi họ mới lên chuyến bay của họ .

Mẹ nói đường phố sạch quá ..chẳng thấy ai đeo khẩu trang...đường phố sạch đến nỗi cứ tụt rép ra đi chân đất ..tối về trèo lên giường ngủ không cần rửa chân.

Rồi mẹ khám phá ra một đất nước nhiều nhà thờ quá . cứ đi vài trăm mét lại gặp nhà thờ . Buổi sáng chủ nhật đường phố vắng tanh , hỏi ra mới biết bà con khu phố đi nhà thờ hết . Mình đưa mẹ tới dự một buổi sáng chủ nhật ở nhà thờ gần nhất , chiều về mẹ cứ gật đầu khen bà con trong nhà thờ hiền lành ngoan đạo ..Mẹ nói từ hồi cách mạng mẹ được giáo dục theo hướng khác, hướng chống lại Chúa. Ngày mẹ còn trẻ , bọn trẻ con trong làng cứ hát ..Chúa Giê-su ngồi trong hang đá ..thò cu ra ngoài ...con chó cứ tưởng củ khoai ...

Bây giờ sang Mỹ mẹ hiểu ai là con chó đớp củ khoai của Chúa..



Mẹ thích nhất chợ bán rau ,vào siêu thị Walmat mẹ cứ thích ngắm rau tươi , chả là ở Việt Nam mẹ không dám mua rau ở chợ . Mẹ nói rau ở chợ toàn bón hóa chất , người ăn ngộ độc vào bệnh viện cấp cứu . Rồi hàng hóa thực phẩm ế thừa từ Trung Quốc tràn sang , người dân ăn vào bị ung thư . Có nơi cứ mười người thì một bị ung thư chết.

Mình nói sao mẹ không đề nghị lên các cấp lãnh đạo ngăn chặn tình trạng nguy hiểm đó . Mẹ chửi tiên nhiên bố chúng nó , chúng nó chỉ lãnh ăn thôi , chứ lãnh đạo gì , chẳng còn đảng điếc gì, chúng nó biến chất rồi.




Hai năm sau khi mẹ thăm Mỹ về , cái phố mẹ ở người chết vì ung thư rụng như sung..
Ông Hải đen....Ông Khanh bí thư.....Ông sơn công nhân...cô Cam vợ chú Phúc ..Anh Điền chồng chị Dung... nhiều lắm mình không nhớ hết....tất cả đều bị ung thư chết trong đó có ......mẹ.


Thế là bom đạn , máy bay B52 thần chết không giết được mẹ. Nhưng đạo đức suy đồi , hàng hóa giả tạo, hóa chất độc hại đã giết mẹ.

Bây giờ ngồi viết những dòng này, lại thấy mình có lỗi , giá như ngày ấy mình giữ mẹ ở lại Mỹ thì chắc chắn mẹ còn sống.

No comments:

Post a Comment