Sunday, June 28, 2009

con khỉ nhà ông Nhàn

Ngày xưa đi học trường làng , sáng nào cũng phải đi qua ngõ nhà ông Nhàn. Ông Nhàn sống một mình độc thân , thủ kho của một xí nghiệp nhỏ . Chẳng hiểu sao ông không có vợ con , nhưng ông có một con khỉ. Hàng ngày đi làm về ông cho khỉ ăn như cho người ăn vậy, ông có một bát cơm nó cũng có một bát cơm , ông ăn cá nó cũng ăn cá , ông đối sử với nó như với người , chỉ khác là con khỉ phải sống trong một cái lồng bằng sắt , ông không giám thả nó ra , vì nó phá lắm .

Bon trẻ con chúng tôi thường tới nhà ông để trêu khỉ , mà con khỉ cũng rất đáo để ,
hễ mấy thằng con trai bọn tôi đến trêu nó thì nó coi như điếc , không thèm phản ứng gì. Nhưng lần nào mà có thêm mấy đứa con gái đến là cu cậu nhảy chồm chồm , thi thoảng ngếch cái chân lên gái rái soàn soạt , những lúc ấy bọn con gái kêu rú lên , con khỉ lại tỏ ra thích chí kêu éch éch ...

Mùng 2 tháng 9 quê tôi năm nào cũng mưa , có người nói ông Trời khóc bác Hồ chết vì bác chết vào ngày 2 tháng 9 trùng với ngày quốc khánh.

Sáng mùng 2 tháng 9 năm ấy tôi dậy sớm để đi chơi , đi mừng quốc khánh , qua đến ngõ nhà ông Nhàn thì mưa to quá , tôi phải vào trú mưa ở nhà ông . Ông Nhàn hôm nay cũng được nghỉ để mừng quốc khánh. Khi tôi vào thì thấy ông đang hương khói nghi ngút ,chắp tay khấn vái vẻ rất thành tâm , nhưng tôi giật mình thấy trên bàn thờ có con khỉ đang ngồi chồm chỗm , một tay cầm miếng sôi , một tay đang gãi rái , mồm thì nhai nhồm nhàm .

Tôi chờ ông khấn song thì mới bước vào , lúc này ông Nhàn đã bế con khỉ vào lòng vuốt vuốt, rồi ông hôn vào má nó vẻ âu yếm lắm.

Bác cúng con khỉ à . Tôi hỏi ông.
Ừ vì nó là tổ tiên của chúng ta đấy cháu à . Rồi ông nói một mạch về học thuyết tiến hóa mà ông đã được học trong trường đảng.

Tôi chưa kịp hỏi những thắc mắc thì ông Nhàn nói tiếp : Ai không cũng tổ tiên đến cội nguồn là bất hiếu với tổ tiên , bất trung với đảng.

Nói thật lúc ấy tôi cũng tin khỉ là tổ tiên loài người , nhưng tôi chưa thấy ai đem tổ tiên lên bàn thờ như ông Nhàn , ở nhà bố mẹ tôi chỉ cúng ông , bà, cụ, kị không quá năm đời . Tôi hỏi bố tôi thì bố tôi nói một câu cộc lốc : Tao không phải là đảng viên thì sao tao phải cúng khỉ .

Năm 2004 tôi về thăm quê , ông Nhàn đã chết , nơi ông ở ngày xưa nay mọc lên một nhà hàng đặc sản 5 tầng , khách ra vào mườn mượt, nhà hàng phục phụ đủ các món quý hiếm từ thịt tê tê , rắn rùa ...tới ...khỉ

Chủ nhà hàng là bạn học cũ , thấy tôi thì mừng lắm , hắn đưa tôi lên tít tầng năm , mỏi cả chân, nhưng hắn giải thích chỉ có khách quý , cán bộ , đại gia mới được lên tầng năm , vừa nhậu vừa ngắm cảnh , mà lại yên tĩnh thỏa mái bàn công việc .

Tầng năm có chừng chục cái bàn , bàn nào cũng chật kín cả , nhưng khách ở đây có vẻ lịch sự hơn , có nghĩa là họ ăn uống lặng lẽ không ồn ào như tầng dưới , hầu hết đều mặc comlê ca vát lịch sự .

Thằng bạn nói nhỏ vào tai tôi , toàn cán bộ cả đấy , không đảng viên thì cũng là đại gia , chủ doanh ngiệp .

Ở cái bàn cạnh tôi có khoảng chục người họ đang ăn óc khỉ , họ ăn theo kiểu < dã man > theo cách hiểu của tôi , nghĩa là con khỉ còn sống họ trói chân trói tay nó nhét vào một cái lồng sắt , đầu của con khỉ được thò lên một nửa , nhân viên nhà hàng rất thiện nghệ , chỉ một nhát dao lướt qua họ đã lột cái sọ con khỉ ra , để lộ bộ óc còn đang động đậy. Rồi họ lấy thìa múc óc khỉ ăn với bồ tạt . nghe nói ăn vậy rất bổ cho sing lý. Con khỉ đau đớn muốn nhẩy , muốn hét nhưng vô vọng , vì nó đã bị buộc chặt và bị bịt mồm bằng dải băng dính đến tận tai .


Bữa đó tôi không ăn được gì , khi về cứ nghĩ đến con khỉ trên nóc tủ nhà ông Nhàn

No comments:

Post a Comment