Saturday, June 13, 2009

bình thơ MT



Nếp nhăn như rãnh chiến hào
Da màu củi mục khóc chào con thơ
Lá vàng lay lắt vẩn vơ
Lá xanh đã rụng đang chờ đem chôn

Phận ngèo chẳng có tiền khôn
Quan trên ăn hết cái chôn không còn
Hận trời sinh kiếp héo hon
Cớ sao trời lại để con sinh tồn

Căm thù một lũ du côn
Treo dê bán chó chẳng còn tính nhân
Bề ngoài nghị quyết thương dân
Bên trong ông nghị toàn phân thịt người

Lửa cháy hoa chẳng còn tươi
Nhưng riêng vàng lá vẫn mười phần xinh
nhà cao không bỏ được đình
dân ngèo dẫu đói cái tình không phai

No comments:

Post a Comment