Sunday, May 10, 2009

THAN CÁM PHẦN IV

PHẦN IV. LÍNH



Sau đám cưới , Khánh được bố mẹ cho một mảnh đất nhỏ trong vườn nhà để làm nhà , đôi vợi chồng trẻ được cả hai bên nội ngoại giúp nên cũng xây được hai gian nhà xinh xinh lợp ngói đỏ ,

Lúc bấy giờ Trung Quốc đang đe Cho việt nam bài học , thi thoảng báo chí lại đưa tin tình hình chiến sự biên giới , khi thì thám báo nó sang giết công nhân nông trường chè , khi thì nó bắn pháo sang làm chết học sinh .

Khắp nơi sôi sục căm thù giặc bành truớng phương bắc , rồi lệnh tổng động viên trên khắp nuớc , công nhân nhà máy ai cũng được phát súng , người thì súng dài , nguời thì súng ngắn . Học sinh các trường thì vót chông tre , chông sắt , y như là thời chống Mỹ , không khí chiến tranh bao chùm như mây đen ,

Khanh và Tam cả hai đều lên đường nhập ngũ một ngày . Nhưng không hiểu ông giám đốc cầu đường can thiệp hay Tài loan can thiệp .Chỉ biết Khanh không phải ra biên giới ,

Sau ba tháng huấn luyện nó được điều về làm tại phòng quân lực sư đoàn 242 .

Sau ba năm lửa đạn thằng Tam trở về từ đỉnh pò hèn , thán phún , nó tìm đến phòng quân lực thăm Khanh ,

Thằng Khanh bây giờ đã đeo lon đại úy , oách lắm , suốt ngày ngồi chơi sơi nước , đi đâu cũng có cần vụ đi theo hầu , y như quan phụ mẫu trong chuyện cổ ngày xưa, có xe đưa , xe đón

Khanh bóc một bao ba số 5 mời Tam , với tay nấy chai ruợu chanh , mở rất điệu , nghe đóp một cái như là mở sâm banh,

Tam thầm nghĩ. Thằng cha này lên quan su đoàn có khác , bọn lính lúc đó chúng nó có câu : lính tiểu đoàn là quan đại đội . Đằng này Khanh là quan sư đoàn , chà chà oách oách.

Tối hôm đó Khanh lái một cái xe uoat - xe liên xô- đưa Tam đến một cái nhà hàng trong phố, nó muốn chiêu đãi bạn cũ ở nhà hàng chứ không báo cơm khách .

Đó

là một cái nhà hàng to , cao 5 tầng , nhà hàng bán đồ đặc sản , toàn những thứ nghe thấy tên người yếu bóng vía đã ngất sửu. Nào Ngọc dê 7 món , rắn 7 món , kỳ đà , lợn rừng , tê tê sào lăn , người ra người vào lườm lượp.
Cô chủ thấy Khanh đến thì chạy tận ra cổng đón , cười nói rối rít , thỉnh thoảng mới liếc nhìn Tâm , biết ý, Khánh giới thiệu như ra lệnh : đây là ông bạn sống chết của anh, tiếp đãi tử tế .

Cô chủ lúng liếng trong bộ đồ mỏng dính , cái cổ áo khoét rộng để lộ đôi bưởi hồng đao,lúng lính lắc lư

Khánh đưa Tam lên tầng 5 , tầng cao nhất , trèo mỏi cả chân , Khánh nói là lên đây yên tĩnh , độc lập tự do như bác hồ dậy là sướng nhất.

Phòng rộng rãi , cửa sổ có màn che kín , một giàn máy hát loại mới , một cái giường to lằm góc phòng , trên bàn đã có sẵn đồ uống ,

Hôm nay phải hết mình Khánh nói . Một lát sau thì có 4 em đi vào , co 4 đều mặc đồ mỏng dính , nhìn rõ cả mọi thứ bên trong , làm thằng Tam luống cuống một lát . Bao nhiêu năm trên chốt biên giới nó toàn nhìn thấy máu , xương , khói lửa , chưa bao giờ thấy…cảnh này.

Sáng hôm sau Khánh còn dùng xe đưa Tam về nhà , khi chia tay Khanh không quên nói , thỉnh thoảng đến tao chơi hưởng độc lập tự do nhé. Tam cười gật dầu.

Thế mới biết:

Người thì cơm vắt nằm sương

Bao nhiêu lửa đạn phơi xương chiến hào

Người thì chẳng mất đồng nào

Cơm bưng nước rót chơi vào chơi ra

No comments:

Post a Comment