Sunday, May 10, 2009

THAN CÁM VI , tai họa







Phần VI , tai họa

Phải đến sáng hôm sau thì chúng tôi mới về đến thành phố, tất cả đều không ai được ngủ , duy đứa con 4 tuổi của Khanh thì nó ngủ , chắc vì mệt quá .
Về tới đồn công an , Tam chạy ra phố tìm mua cho vơ chồng Khanh cái gì để ăn , phố vẩn đang ngủ , tìm mãi thì nó cũng mang về được 2 ổ bánh mì , sáng sớm chưa ai bán phở.
Khanh bây giờ đã được tháo khóa , nó cầm ổ bánh mì mà không ăn, rồi nó chậm rãi kể cho Tam nghe .
Bắt đầu từ cái đài ba số 7 , Tài Loan từ khi có cái Đài ba số 7 thì danh tiếng lại càng nổi như cồn , cũng từ đấy ông ta có nhiều bạn thân trong cái làng nhỏ bé cách thành phố cảng này 2 tiếng chạy xe .
Hầu như tuần nào người ta cũng thấy ông at lái cái xe Uoat vào làng , rồi đến khuya mới thấy về , thậm chí có hôm ông ngủ lại trong làng ,
Một hôm ông đến thăm Khanh , đứa con rể ut rất được ông cưng chiều , vì Khanh ăn ở rất khéo , vả lại tương lai Khanh đang lên như diều no gió , cái non thiếu tá đang ngấp nghé .
Sau hôm ông bố vợ đến chơi , Khanh như người ốm , mấy hôm không ăn uống gì .
Tài loan muốn nó vượt biên . Đây là quyết định khó nhất trong cuộc đời nó . ở lại thì cái non thiếu tá cầm chắc trong tay , vì sư trưởng sư đoàn rất yêu nó , ông ấy đã nói với nó là sau kỳ huấn luyện ông ấy sẽ đưa nó lên thay một vị cán bộ già đã đến tuổi về hưu.
Đi được thì cũng tốt , vì nó tin vào tài xoay sở, tính toán của Tài loan . Còn rủi không đi được đó là cái làm nó mất ăn mất ngủ .
Tài loan có mười đứa con gái , chín đứa lấy chồng đều không ra gì , đứa thì cụt tay , què chân , đứa thì hâm hấp , những đứa khác thì bất tài , ông ta chẳng tin đứa nào , việc đi này rất hệ trọng , vì vậy ông ta cần một người nhanh nhẹn thông minh , việc ấy không ai khác ngoài Khanh .
Sau hơn một tháng móc nối và chuẩn bị , vào một đêm trăng cuối đông 1986 . Khánh đưa cả nhà xuống một cái mủng , - một loại thuyền thúng giống như ở miền trung - chuyến đi có thêm một đứa em họ .
Nó đã được cho biết bãi tập kết là ở tận ngoài hòn ruồi bâu cách bờ hơn một giờ chèo mủng. Đẻ an toàn cho cả đoàn , nó phải trèo mủng đưa vợ con ra đó , tại đó một cái tầu buồm , có cả lắp máy 24 đang chờ sẵn.
Đêm có ánh trăng , nhưng gần sáng mây lại nhiều , nhiều khi không nhìn rõ phía trước, sông nước thì nó không ngại , vì lớn lên trên đất cảng chúng nó đứa nào mà chẳng biết bơi. Thậm chí còn bơi giỏi ,
Nó lặng lẽ trèo thuyền hướng về hòn Ruồi bâu , không ai nói với nhau một lời nào , mọi hành động dường như là hiểu ý nhau, đêm rất yên lặng , chỉ nghe tiếng nước khua khe khẽ từ đôi mái chèo , thi thoảng lại nghe tiếng sột soạt trên bờ của mấy con chim đang ngủ giật mình ,
Trong đêm trăng lờ mờ nó đã nhìn thấy hòn ruồi bâu , nhưng không thấy tầu lớn đâu , nó chèo mủng vào sát hòn đảo hơn mà cũng không thấy tầu , giữa biển nước mênh mông mà không thấy tầu , thật vô lý , đã hẹn rồi , đúng 3 giờ sáng phải có mặt taị lơi tập kết, nó nhìn đồng hồ 3:15 , nó muộn 15 phút , nhưng chẳng lẽ muộn 15 phút mà Tầu bỏ nó , nó là nhân vật chính , họ không thể bỏ nó được .
Nó cho thuyền dừng lại , rồi đứng lên nhìn xung quanh , cố tìm ra trong bóng đêm bóng con tầu , nó vừa đứng lên đang ngước mắt cố nhìn, thì đứa em họ đang ngủn gật thấy thuyền chong chành , sợ quá nhoài người tỉnh giấc, cái thuyền nhỏ bằng bàn tay đang chở quá tải , nước lúc nào cũng mấp mé cạp thuyền, lật nhào .
Co 4 người đều bị lật up theo , chìm trong nước , nó cố nhoài người tìm vợ , may quá nó đạp chân tới đất , đây là chỗ nước nông , nước chỉ ngập tới Ngực nó , sau một phút bàng hoàng nó nắm được tay vợ nó kéo lên , vợ nó vẫn còn ôm đứa con , nó vội vã đội đưa con lên đầu.
Nhưng đứa em họ nó đâu , nó không giám gọi chỉ nặng lẽ một tay giữ con trên đầu , một tay khùa dưới nước tìm em , hai vợ chồng nó hốt hoảng cuống cuồng cuồng , thật vô lý .nước chỉ đến Ngực mà không thấy em đâu, nó đi đi lại lại xung quanh cái mủng đang bị lật úp mà tìm em nó , cả tiếng đồng hồ mà không thấy, giữ biển mênh mông , nước không chẩy , mà sao không thấy em , sau một hồi lâu nữa nó mệt . Vợ cũng mệt và rét , nó quay lai cái mủng đang lật úp lững lờ mặt nước . Nó lật cái thuyền lên …thì ôi trời ôi , em nó nằm chết trong mủng , thì ra em nó buồn ngủ , ngồi bệt suống lòng thuyền , co hai chân luồn suống dưới cái thang thuyền , khi thuyền lật , nó bị kẹt hai chân không ra được . Ngay đêm đó nó đưa em nó về nhà Tài Loan , Tài loan chở nó đi chốn vào làng Văn Châu . Sáng hôm sau cả phố ầm ĩ chuyện em họ nó chết đuối .
Công an trên tỉnh về điều tra , họ phát hiện ra nguyên nhân , thế là Tài Loan bị bắt ngay trưa hôm đó , còn buổi tối thì Khanh bị bắt ở tận trong làng .
Vừa kể song câu chuyện thì cũng là lúc cái xe chuyển tù cũng vừa đến . Hai thằng nhìn nhau ứa nước mắt , thằng Tam lắm chặt tay bạn , mà cổ ngẹn lai không nói được câu nào.
Câu chuyên vượt biên của bố con Tài loan còn được mọi người bàn tán xôn xao một thời gian , rồi mọi sự cũng đi vào lãng quên . Từ đấy Tam không gặp Khanh nữa.


Thế mới biết:

Bạn thân đâu phải rượu chè
Ban thân là lúc đi về có nhau
Khi mưa cùng uống một thau
Khi hạn thì lại chia nhau ngọt bùi


Không biết cuộc đời Khanh như thế nào , mời mọi người đón xem phần sau.

No comments:

Post a Comment