Saturday, May 30, 2009

không đề 1



Thu xưa tôi chẳng biết buồn
Lá vàng đầy đất tôi luồn đi chơi
Dọc ngang sông nước tôi bơi
Mặc con đò nhỏ chơi vơi một mình

Tôi vui với bạn vô tình
Đi nam về bắc thình lình ai hay
Biết đâu áo dính cỏ may
Bốn phương vẫn có hồn bay đi cùng

Ngày vui pháo nổ đì đùng
Bên người mới cưới lại thương con đò
Đò xưa tôi cất trong kho
Mây mưa bão gió tôi mò lại chơi

Một mình tôi lại muốn bơi
Bơi trong biển nhớ về nơi tận cùng
Nơi ấy tôi lại cùng chung
Lá vàng nhẹ bước sương lưng chừng đồi


CHUYỆN VUI

Một chàng trai có tính cả thẹn, có người yêu đã lâu rồi mà chưa biết... hôn là gì. Anh chàng than thở với bạn và được bày kế:


Thế này nhé, cậu rủ cô ấy đi chơi, đưa vào chỗ văng vắng. Tới lúc nào muốn hôn thì cậu nói.


"Em ơi! Trăng đêm nay cao quá!", khi cô ấy ngước mắt lên thì tiếp. "Anh hôn em vào má".

Tối đó, y lời người bạn, chàng rủ nàng đi chơi nơi vắng người. Đến thời khắc quan trọng nhất thì đột nhiên chàng run và câu thơ biến thành:


"Em ơi! Trăng đêm nay cao tít...".

No comments:

Post a Comment