Sunday, May 31, 2009

EM



Anh viết tặng cho em khúc thơ này
Để em in nhớ những lúc ngày xưa
Những ngày đôi ta còn trẻ mây mưa
Mặc sóng lớn mình đưa thuyền qua biển

Chân trời mới mở ra như quyển sách
Tất cả mình phải viết lách từ đầu
Mưa xứ lạ cũng khác xa mưa ngâu
Không vẩn đục không câu giờ làm việc

Anh vất vả sớm hôm lo sự nghiệp
Em tần tảo che chắn gió mưa giông
Nơi đất mới mênh mông không phải mật
Giá phải trả sự thật rất đau lòng

Bạn bè anh đứa phải còng phải khóa
Quê nhà em cũng thuế má nặng nề
Đi vượt biên năm ấy không đường về
Nhiều xác chết quê nhà không hay biết

Đất xứ người mình sống như câm điếc
Người chửi ta điếc ta có tiếc gì đâu
Bước đầu tiên mình chập chững bước đi
Vấp ngã đấy nhiều khi lòng thấy nản

Em bên anh như bản lề đóng chặt
Chẳng gió nào luồn lách lạnh tim anh
Mặc mùa đông băng tuyết lạnh cắt da
Mình với ta vẫn bước về phia trước

Em ao ước một điều anh vẫn nhớ
Góp lửa vui sưởi ấm tới quê nhà
Em vẫn thật thà canh cà cơm cá
Vẫn Việt nam con gái của Việt nam

CHUYỆN NHẶT VUI..VUI...

Một ông quan thích thơ nôm, có thầy đề khéo tán. Hễ làm được bài thơ nào, quan lại gọi thầy vào đọc cho nghe. Một hôm, quan gọi vào, bảo:
- Tôi mới làm một cái chuồng chim sau tư thất, nhân thể, có làm một bài thơ tứ tuyệt, đọc thầy nghe, có được không?
- Dạ, xin quan cứ đọc!
Quan vừa gật gù, vừa ngâm:
"Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi,
Ngày sau nó đẻ ra con cháu,
Nướng chả băm viên đánh chén chơi!"
Thầy đề nức nở khen:
Hay lắm! Xin quan đọc lại từng câu cho tôi được thưởng thứ hết cái hay của bài thơ!
Quan đọc lại:
Bốn cột chênh vênh đúng giữa trời
Thầy tán:
Hay! Tôi nghiệm như câu này, có lẽ quan sẽ làm đến chức tứ trụ, chứ không phải vừa. Khẩu khí lộ ra đấy.
Quan đọc tiếp:
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi.
Thầy tán:
Như thế thì việc thăng quan tiến chức của ngài thật không lường được!
Quan lại đọc:
Ngày sau nó đẻ ra con cháu.
Thầy tán:
Hay tuyệt! Ngài sẽ có con đàn cháu đống. Bài thơ có hậu.
Quan đọc tiếp:
Nướng chả băm viên đánh chén chơi!
Thầy ngập ngừng một chút rồi khen:
Hay quá! Về sau, ngài tha hồ phong lưu phú quý, lại được hưởng cảnh an nhà, tự do tự tại.
Quan nở mũi, đắc chí, rung đùi, sai lính dọn rượu mời thầy đề cùng uống để thưởng thức tài làm thơ của mình.

No comments:

Post a Comment