Wednesday, April 22, 2009

MẸ QUÊ HƯƠNG




Mẹ tôi lưng còng vất vả
Tôi thương mẹ già thương cả giang sơn
Là người có lúc cô đơn
Mẹ ơi con nhớ công ơn mẹ hiền
Việt nam dẫu có hai miền
Nam Bắc Đông Tây vẫn liền một thửa

Tôi lớn lên trong ngày khói lửa
Yêu quê hương mẹ phải bửa vầng trăng
Đất chìm trong khói trắng băng
Nước sông uất hận máu răng mịt mù
Yêu quê tôi đánh giặc thù
Qua bao lửa đạn khói mù chân mây
Mẹ ơi con đã về đây
Hiền Lương sóng vỗ vẫn mây mịt mù.






Bao nhiêu xương trắng chiến khu
Giờ đây cỏ mọc chẳng cu nào nhìn
Trăng soi bóng nước một mình
Mới đây trăng đã bỏ mình trăng đi
Thành xưa rêu mọc xanh rì
Thuyền tình ai lại đứng lì bến sông.


Cho tôi làm ngọn gió đông
Tôi đem mưa đến làm dông mái đình
Chú tâm mẹ nhắc rất tình
Cuội ơi đừng có đau mình cô liêu
Răng long tóc bạc đã nhiều
Buồm tình tuy gẫy cũng liều ra khơi
Về đây gánh vác một nơi
Quê mình trời lại thảnh thơi hương tình.

Thơ bên tôi viết nhiều lời
Ai mà họa được tôi mời mâm trên.

No comments:

Post a Comment